Đứng ở trên ban công, Quyên Tử khẽ nhắm mắt lại, cả mặt cũng chạm với gió lạnh, từng mùi thơm ngát của cây cỏ cùng cảm giác ươn ướt, cảm giác vô hạn ngay bên tai tuyệt vời đến khác lạ. Chợt trên người ấm áp, bị người từ phía sau ôm chặt lấy: “Quyên nhi, nghĩ gì thế? Ừ.....” Hơi thở của Tả Hồng sạch sẽ mờ mịt mang theo cảm giác quen thuộc. Quyên Tử giữ chặt bàn tay trên eo cô lại: “Không nghĩ cái gì, chính là cảm thấy cuộc sống này thật ra rất kỳ diệu, lần trước thời điểm chúng ta tới đây, chưa từng nghĩ có một ngày sẽ đến đây lần nữa, nhớ khi đó nơi này vẫn còn đang xây dựng dở dang, hiện tại em đã đứng ở trên ban công này rồi, cảm nhận gió mát sảng khoái, hơn nữa còn là anh và em” Cánh tay Tả Hồng buộc chặt hơn, nhỏ giọng nói: “Nhưng lúc đó anh đã biết ngay, chúng ta sẽ như vậy” Nói xong, thấp giọng cười: “Cô bé, mặc cho em chạy đến chân trời góc bể thì anh cũng biết em mãi mãi là vợ anh, tính ra thì chúng ta đã lãng phí rất nhiều thời gian” Quyên Tử xoay người nhìn anh hồi lâu, không thể không nói, người đàn ông này thật rất tuấn tú, cho dù hai người đã kết hôn hai năm rồi, nhìn anh so với trước đó còn càng đẹp trai hơn một chút, anh tuấn khôi ngô, mặt mày sáng sủa. Quyên Tử yêu anh nhất lúc anh cười có nếp nhăn trên khóe môi, người đàn ông này rất thích cô, cô biết, người đàn ông này không hề dễ dàng, cô cũng biết, vì anh yêu cô nên có thể làm mọi thứ, nhưng mà anh lại bị kẹp giữa cô và mẹ anh rơi vào tình thế khó xử. Có lúc Quyên Tử cũng nghĩ, đây có lẽ chính là duyên phận đi, mặc dù cô có gia đình là chỗ dựa, mẹ Tả Hồng vẫn như cũ không thể nào thích cô, dĩ nhiên cô cũng thích thú gì bà mẹ chồng này, giống như Vân Kha nói: “yêu là chuyện của hai người, còn hôn nhân là sự dung hợp của cả gia đình” Hơn nữa, Quyên Tử cảm thấy tình hình ngày càng khó chịu, muốn gia đình dung hợp quả thật là khó khăn. Quyên Tử cảm thấy, mẹ Tả Hồng là người không thể nhìn thấu, cô sinh hạ tiểu Quyên, bà không hài lòng, ghét bỏ con bé là con gái. Cái loại ghét bỏ đó,. Rõ ràng thể hiện không hề giấu diếm, khiến cho quan hệ mẹ chồng nàng dâu càng nặng nề. Ngược lại, Tả Hồng mừng như điên, cô đã sinh con cho anh, không thể nào chịu đựng thêm gian nan gì nữa, lần đầu tiên khi nghe tiếng tiếng khóc của đứa bé, người mạnh mẽ như Quyên Tử cũng không nhịn được mà rơi nước mắt, tiểu bảo bối của nhà cô, nhăn nhúm bé nhỏ nằm ở đó, mở đôi mắt ướt nhẹp, nhìn cô và Tả Hồng, Quyên Tử thật vô cùng cảm động a. Đây là bảo bối của cô, chỉ hận không thể đặt con gái trong mắt mà thương yêu. Cô nằm ở phòng bệnh nhân mấy ngày, Tả Hồng cũng không để bảo mẫu chăm con, mà mỗi đêm nằm cùng con bé, đứa bé vừa khóc anh liền nghiêng người, ôm con bé lên, cho ăn sữa, thay tã, dụ dỗ, mọi chuyện vẫn kéo dài như vậy cho dù cô xuất viện về nhà Bảo mẫu nhà cô nói: chưa từng gặp qua người đàn ông nào thương vợ con như anh, khiến cho trong lòng Quyên Tử nóng lên, đây chính là người đàn ông cô chọn. Đối với mẹ chồng, Quyên Tử lựa chọn không quan tâm, thật là lão yêu bà trọng nam khinh nữ. Chỉ là mỗi lần có lễ bái hay muốn trở về Tả gia ăn một bữa cơm, Quyên Tử đều coi đó là khảo nghiệm tính khí cực hạn cùng kiên nhẫn của cô. Dù sao mỗi lần đều có Tả Hồng cố gắng làm thay đổi không khí, nên mọi thứ đều trôi qua tương đối tốt. Cha chồng ngược lại rất tốt bụng, một người cao lớn nghiêm túc như vậy, lúc ôm cháu gái thì trên mặt đều cười lộ ra nếp nhăn, có lúc, Quyên Tử cảm thấy không phải là mẹ Tả Hồng trọng nam khinh nữ, mà là bài xích cùng cô ở chung một chỗ theo bản năng. Nhưng mà, khoảng thời gian gần đây dường như có thay đổi tốt hơn, trong lòng Quyên Tử thở dài, vì người đàn ông này là người cô yêu, nếu như mẹ anh chịu thay đổi, cô cũng không cần quan tâm thỏa hiệp dụ dỗ mà hạ mình xuống, dù sao bà ấy cũng là mẹ Tả Hồng, chính là mẹ chồng của cô. “Lại muốn gì đây chứ?” Cánh tay Tả Hồng từ phía sau vòng lên, nghiêng người, in một nụ hôn lên trán cô. Cánh tay Quyên Tử dời lên, vòng chặt gáy anh lại gần, môi đi đến gần, nhẹ nhàng gặp nuốt môi anh, chậm chạp lại triền miên. Khóe môi rơi vào phía sau tai anh, giọng nói tràn đầy hấp dẫn: “Em đang nghĩ, chúng ta có nên sinh một đứa bé nữa hay không?” Trong mắt Tả Hồng lóe lên sự vui mừng, từ sau khi Quyên Tử nhà anh sinh con thì đều bận rộng.... giảm cân, sau đó lại là sự nghiệp, trước kia anh cũng biết yêu một cô gái mạnh mẽ như vậy, đời này anh cũng đừng nghĩ sống cùng vợ con qua ngày. Trong cuộc đời vợ anh, không thể thiếu sự nghiệp, hơn nữa cô ấy cũng thực sự là người con gái có năng lực, trong thời gian hai năm, từ tòa soạn báo làm đến đài truyền hình, nhà vợ anh cũng không phải là nghèo rớt mùng tơi, mà là một đại mỹ nữ quang vinh chói lọi, cô thường mời những nhân vật buôn bán nổi danh, làm thành một tiết mục rất được hoan nghênh. Hào quang của cô, anh muốn giấu cũng không giấu được, anh chỉ cần làm người đàn ông sau lưng cô, ở thời điểm cô mệt mỏi để cô có thể dựa vào, mẹ anh nói, anh sống quá uất ức, thật ra thì mẹ anh không biết đây đều những thứ anh mơ mộng trước đây mà không có kết quả. Ban đầu là đơn phương quấn cô, cho tới bây giờ anh cũng không hi vọng xa vời là cô nhóc này sẽ yêu thương anh, sinh con dưỡng cái cho anh. Hôm nay đây anh đã có đầy đủ tất cả, hơn nữa, đây là vợ anh, là người anh yêu thương từ tận trong tim, cô vui vẻ trong ánh hào quang cũng luôn làm cho anh kiêu ngạo tự hào. Anh muốn làm hòa hoãn sự căng thẳng của mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu, có lẽ sinh thêm một đứa con trai thì có thể giải quyết toàn bộ căng thẳng, nhưng anh không muốn để Quyên Tử phải chịu thêm bất cứ khổ sở nào nữa, có cô, có tiểu Quyên, cuộc sống của Tả Hồng anh không còn cầu gì nữa. Bây giờ Quyen Tử nhà anh nói ra như vậy, khiến cho anh đau lòng đứng lên: “Em không cần vì mẹ anh.....” Anh chưa nói xong hết câu, Quyên Tử đã đưa tay che môi của anh: “Thật ra thì cũng vì bác, Mạc gia cần thêm tiếng cười của đứa nhỏ” Tả Hồng kỳ quái đứng lên: “Mạc gia có ba người anh, sao phải dùng đến chúng ta?” Quyên Tử nhìn anh cười hồi lâu, đưa tay vào vạt áo trước, nhẹ nhàng đi xuống............. “Ừ..........A.............Quyên nhi, Quyên nhi.................” Tả Hồng cảm thấy mình quả thật rất không có tiền đồ, đã sống với nhau lâu như vậy rồi, chỉ cần cô nhóc này dùng một chiêu này, anh vẫn như cũ không hề có sức chống cự. Rút tay cô ra, khẽ cong người ôm eo cô, động tác nhanh chóng............ Một hồi trời đất quay cuồng, Quyên Tử đã nằm trên giường lớn, áo ngủ rộng mở, dáng vẻ Tả Hồng gấp gáp, khiến cho Quyên Tử không khỏi cười khanh khách ra tiếng. Tả Hồng mất mặt, cắn răng trực tiếp làm tới: “Yêu tinh, dám cười nhạo chồng em, xem anh thu thập em như thế nào.....” Sau một giây ấy, anh lại bị Quyên Tử cưỡi trên người, Quyên Tử híp mắt nhìn anh, đẩy cánh tay rối ren của anh, đưa tay kéo dây áo ngủ của mình ra, ánh mắt nhìn xuống phía dưới, lướt qua, trong mắt xẹt qua một tia ánh sáng kích tình.... chậm rãi giơ mông..... ngồi lên..... Chút lý trí còn sót lại của Tả Hồng là: “Cô nhóc này ở trên giường vẫn như cũ không để cho anh chiếm quá nhiều thượng phong a.”