Tình Yêu Dũng Cảm Của Quyên Tử
Chương 32
«Thế nào ? Quyên Tử nhà ta muốn theo anh đi làm à ? "
Tả Hồng đỗ xe ở chỗ dành riêng cho xe của anh, anh cười híp mắt nhìn Quyên Tử bên cạnh, Quyên Tử cười hì hì :
«Nghĩ hay quá nhỉ, chẳng lẽ em là cô gái thích đi theo người khác lắm sao? "
Xoay người nháy mắt mấy cái, cánh tay duỗi qua, kéo mặt Tả Hồng lại gần mình, hôn lên môi anh :
«Ngoan ngoãn nhé ! Có thể về sau em sẽ kiểm tra thường xuyên "
Nói xong, lưu loát đẩy cửa xe đi xuống, Tả Hồng sửng số lúc lâu, đột nhiên cảm thấy trong lòng có bao nhiêu là ngọt ngào, ngọt đến tận chân, chỉ vì một câu thường xuyên kiểm tra của cô.
Trước kia những lời như vậy Quyên Tử sẽ không bao giờ nói ra khỏi miệng, có lẽ nên nói là, cho đến bây giờ cô ấy chưa bao giờ quan tâm anh làm chuyện gì ở bên ngoài. Tả Hồng đã từ cho rằng, nếu trước mặt cô, anh có đi cùng với những cô gái khác thì Quyên Tử nhà anh cũng sẽ chỉ híp mắt nhìn và cười.
Chính vì chuyện này khiến cho Tả Hồng rất nản chí, vì nó chứng tỏ rằng cô không thương anh, một chút cũng không thương, bởi vì không thương, mới có thể không quan tâm. Cho nên Tả Hồng mới có thể chỉ vì một câu nói như vậy của cô, một câu nói đùa mà vui mừng không dứt, lời của cô rốt cuộc là có ý gì ?
Đầu óc vui mừng đến choáng váng, đợi đến khi Tả Hồng hết chậm lụt lấy lại được tinh thần thì Quyên Tử đã đi vào đến văn phòng, Tả Hồng đuổi theo cô nhưng chỉ thấy mỗi bóng lưng cô.
Tả Hồng suy nghĩ một chút, không khỏi cau mày, trong tòa nhà này, chỉ có tạp chí Thương mại Thời đại chuyên nghiệp ở tầng mười là cùng ngành nghề của cô, nhưng mà điều này sao có thể, anh cả Mạc gia làm sao lại cho phép chuyện như vậy xảy ra. Chỉ là, gần đây nhà họ Mạc cũng không có động tĩnh gì, cũng không thấy thúc giục chuyện hôn sự của anh và Vân Kha, cũng không tìm Quyên Tử gây phiền phức, những chuyện này quả thực có chút lạ kì.
Tả Hồng vừa định bước vào thang máy đã trông thấy anh cả nhà họ Mạc đi đến, xách theo cặp tài liệu, ăn mặc nghiêm trang, mỗi lần nhìn thấy anh ta, Tả Hồng cũng có cảm giác như đi vào nghĩa trang tham dự tang lễ, cộng thêm khuôn mặt lạnh băng của anh ta, càng đúng như tưởng tượng.
Hai người cũng bước vào thang máy, Tả Hồng dựa vào tay vịn bằng kim loại, nhìn Mạc Vân Phong :
«Anh có ý gì ? "
Mạc Vân Phong nghiêng đầu nhìn anh :
" Tôi không trả lời vấn đề không rõ ràng. "
Sắc mặt Tả Hồng trầm xuống :
" Tại sao anh lại cho Quyên Tử nhà tôi làm việc ở chỗ này ? "
«Quyên Tử nhà cậu ? "
Mạc Vân Phòng nhếc miệng, lộ ra nụ cười có phần giễu cợt :
" Đầu tiên, tôi cho là Quyên Tử và cậu không có quan hệ gì, hơn nữa, tôi không có nghĩa vụ trả lời những vấn đề không có ý nghĩa như thế. "
Tả Hồng tiến lên, nắm cổ áo anh ta :
" Anh cả Mạc, đừng giả bộ hồ đồ với tôi, không có sự đồng ý của anh, Quyên Tử nhà tôi có thể đi làm ở tầng mười sao ? "
Mạc Vân Phong hất tay anh ra, sửa lại cà vạt của mình rồi nói :
«Tả Hồng, đừng có giống như chó điên vậy, bạ ai cũng cắn, là người đàn ông, thì nên suy nghĩ nghiêm túc một chút, phải làm thế nào thì mới có thể che chở cho người phụ nữ mà mình yêu. "
Thang máy mở ra, Mạc Vân Phong hừ lạnh, cất bước đi ra ngoài, đi được hai bước, quay đầu lại :
" Đúng rồi, ông cụ nhà tôi có nói, hôn sự của cậu và Vân Kha thôi vậy, chỉ là nếu từ hôn, cậu cũng nên hiểu, Tả Hồng cậu cùng Mạc gia chúng tôi không còn quan hệ gì. "
Tả Hồng cảm thấy, chớp mắt một cái, mọi mây mù trước mắt đều tan biến, giống như lúc gặp xui xẻo cực điểm, bỗng nhiên thay đổi vận mệnh, mọi chuyện đều thuận lợi vô cùng.
Trong lòng Quyên Tử có anh rồi, hôn sự với Mạc gia cũng hoãn lại, mọi chuyện rắc rối tụ lại một chỗ, đang có nguy cơ biến thành bế tắc phiền phức, bây giờ từng cái một dễ dàng giải quyết, khiến anh không khỏi nhếch môi cười, hướng về phía anh cả nhà họ Mạc nói lớn :
«Anh yên tâm đi, Tả Hồng tôi xin thề, cả đời này tôi cũng ước không có quan hệ gì với người nhà họ Mạc cái ngươi. "
Bước chân Mạc Vân Phong hơi chậm lại, hiếm khi lộ ra một nụ cười ranh mãnh, trong lòng lại nói : nhóc con, chỉ sợ đến lúc đó, cậu lại khóc lóc xin qua cửa nhà họ Mạc chúng tôi. Nếu như em họ ở chung với Tả Hồng hạnh phúc thì Mạc Vân Phong quyết định tận lực quay đầu.
Bởi vì anh không muốn gặp phải một Vân Kha thứ hai, lúc nào cũng phảng phất buồn, rõ ràng là một cô gái trẻ nhưng lúc nào cũng mang bộ dạng của một bà già bảy tám mươi tuổi tang thang, lúc nào cũng có cảm giác khó khăn, chỉ là Vân Đan…
Đột nhiên Mạc Vân Phong nghĩ đến chuyện chỉ gặp mặt Quyên Tử một lần, không khỏi lắc đầu, Vân Đan dù sao cũng không phải Vân Kha, đối với sách lược nghiêm khắc của cha, có lẽ có thể dùng với Vân Kha, còn với Vân Đan thì thực sự là khó nói.
QUyê Tử rất thích công việc hiện tại, tổ trưởng tổ hoạt động họ Ngô, tên rất đơn giản, Ngô Vệ, khoảng ba mươi bảy, ba mươi tám tuổi, là một tiến sĩ từ nước ngoài về.
Thật ra khi đi vào nơi này thì Quyên Tử mới phát hiện, không phải là tổng biên tập làm khó cô, mà tổ phóng viên thật sự không có ai là ăn không ngồi rồi, đều là những người có trình đồ học vấn cực kì lợi hợi, là tinh anh nhân tài, so với cô thì cô thật sự không bằng, nhưng cô có đầu óc, cô tự tin mình có thể làm tốt.
Nói bên ngoài là làm phóng viên, nhưng Quyên Tử cũng có thể tham dự vào các diễn đàn hội nghị kinh tế cấp quốc gia, tháng sau thành phố S tổ chức hội nghị nên các hoạt động trụ bị tài liệu đang được tiến hành. Quyên Tử nhanh chóng tham gia vào hoạt động trợ giúp, vừa nghe các nhân viên khác thảo luận cô đã đưa ra vấn đề và trình bày quan điểm cá nhân, ngày tiếp theo tổ hoạt động gồm mấy người cũng thoải mái với cô gái xinh đẹp này.
Dĩ nhiên là người đẹp đến nơi nào cũng đượ ưu tiên, cộng thêm tổ hoạt động gồm sáu thành viên, nhưng đều là đàn ông độc thân, đột nhiên xuất hiện một người đẹp như vậy, mặc dù bối cảnh của cô nhất định không hề nhỏ, nhưng vẫn hấp dẫn người khác phái. Đây chính là quy luật của tự nhiên. Hơn nữa, người ta mặc dù dáng dấp xinh đẹp, nhưng không hề ngu ngốc, cho dù chưa quen thuộc công việc nhưng thỉnh thoảng đều nói ra những vấn đề mấu chốt.
Điều này nói rõ cái gì, nói rõ cô là người có đầu óc thông minh và rất nhạy cảm với tin tức, quan trọng hơn nữa là cô giúp rất nhiều trong chuyến công tác này. Cho nên, ngày hôm sau mấy người này và Quyên Tử đều trở nên quen thuộc hơn, chưa nói đến bối cảnh, người đẹp lại thông minh, ai không thích chứ.
«Tan việc tất cả chúng ta đi ăn một bữa cơm, tôi mời mọi người, xem nhưa là chào đón Tiểu Trần, mọi người thấy thế nào ? "
Ngộ Vệ vỗ tay lên tiếng, cả phòng hoan hô ầm ĩ, Trương Bân cười nói :
"Ngài Tổ trưởng, ngài biết Tiểu Trần người ta có hẹn không, người đẹp nha, tan sở làm gì có thời gian rooic nha. "
Ngô Vệ cười nhìn Quyên Tử, ý vị sâu sa nói thêm một câu :
"Nếu như có, có thể mang theo người thân"
Các đồng nghiệp nam đã có ý rõ ràng như vậy, Quyên Tử không khỏi cười rộ, nói nhẹ nhàng :
«Anh ấy rất bận, cảm ơn mọi người đã quan tâm đến tôi, hôm nay để tôi mời mọi người đi. "
Một câu nói như vậy khiến cho kẻ thì sung sướng người thì buồn bã, vốn là đột nhiên xuất hiện một người đẹp thông minh như vậy, nhóm hoạt động độc thân cũng chỉ muốn thử, không nghĩ đến hoa đã sớm có chủ, nhưng cũng rất nhanh bỏ qua, rối rít bình thường trở lại. Dù sao đàn ông bây giờ cũng đều không phải người mù.
Điện thoại di động vang lên, Quyên Tử nghiêng đầu nhìn, khóe môi khẽ nhếch lên cười, cầm điện thoại ra cửa, đi ra chỗ cầu thang an toàn bên ngoài nghe điện thoại :
«Buổi tối cùng ăn cơm, anh có chuyện tốt muốn nói cho em. "
Giọng của Tả Hồng rõ ràng có hơi kích động.
«Buổi tối em đi ăn cơm với đồng nghiệp mới, làm sao bây giờ ? "
Âm thanh trong veo của Quyên Tử khiến chính cô cũng không phát hiện cảm giác áy náy, mềm mại giống như đang làm nũng với người yêu, âm thanh mềm nhũn truyền đến tai Tả Hồng, cảm giác thoải mái vô cùng.
Tả Hồng cũng hiểu, là người mới, cũng phải có quá trình chuẩn bị, chỉ là không nghĩ cô lại khéo léo dịu dàng như vậy, liền trêu chọc cô một chút.
"Anh đi cùng em được không ? Dù sao đều làm trong một tòa nhà, biết đâu đồng nghiệp của em anh cũng có quen biết. "
Quyên Tử cười nhẹ, nhẫn tâm cự tuyệt, trong tòa nhà này có người` không biết cục phó Tả có lẽ là vô cùng hiếm. Quyên Tử mới đi làm một ngày ở đây, đại danh cục phó Tả cũng đã như sấm bên tai.
Lúc trưa ở phòng ăn, bàn bên cạnh có mấy cô gái ngồi nói chuyện, trong vòng một buổi trưa, từ trong ra ngoài, từ gia đình đến bối cảnh, từ phong cách làm việc đến năng lực chăn gối như thế nào…(ặc ặc, mấy mẹ này buôn chuyện dã man quá) Không nói rõ chi tiết nhưng mà buôn chuyện thì vấn đề nào cũng có, nhìn có vẻ là nhân viên công vụ nghiêm chỉnh nhưng hóa ra bên trong lại nóng lửa kích tình như vậy.
Thậm chí Quyên Tử còn cảm thấy, Tả Hồng chính là đối tượng ảo tưởng giúp trong lòng phụ nữ cảm thấy không con tịch mịch, lúc lên giường cùng chồng nhưng trong đầu lại nghĩ đến Tả Hồng.
" ha ha ha "
Nghĩ đến đây, Quyên Tử không nhịn được cười :
«Cười cái gì ? "
Giọng Tả Hồng hơi nghi ngời truyền từ bên kia đến :
"Chỉ là em đang nghĩ đến đến đối tượng ảo tưởng của một vấn đề. "
" Đối tượng ảo tưởng ? "
Tả Hồng cười xấu xa :
«Chẳng lẽ Quyên Tử nhà mình nhớ anh, không cần ảo tưởng, anh có thể phục vụ ngay lập tức, thế nào ? "
Quyên Tử lười nói lại với anh :
«Em cúp máy đây. "
"Đừng đừng. . . . . . Quyên nhi, buổi tối em ăn cơm ở đâu ? lát nữa anh đón em. "
" Buổi tối em tự về được rồi. "
Nói xong, Quyên Tử không quên cảnh cáo anh một câu:
"Không cho đi theo, nếu không, buổi tối ngủ trên sofa."
Để điện thoại xuống, Tả Hồng còn nói thầm:
"Con nhóc xấu xa, cũng biết uy hiếp."
Chỉ là nghe âm thanh vui vẻ của cô, Tả Hồng cảm thấy thực sự yên tâm, cách dó vài ngày, tinh thần cô sa sút cũng khiến Tả Hồng rất lo lắng. Tính tình Quyên Tử nhà anh rất mạnh mẽ, mặc dù anh muốn giúp cô cũng không nghĩ ra được biện pháp tốt.
Có lúc, anh muốn, chỉ cần Quyên Tử nhà anh cam tâm tình nguyện núp trong ngực anh, để anh vì cô che gió che mưa, thế là đủ. Nhưng có lẽ đây là hi vọng xa xôi của anh, có lẽ cả đời cũng chỉ là hy vọng xa vời, cả đời cũng không thể thực được. Quyên Tử nhà anh quá kiêu ngạo, kiêu ngạo đến mức anh muốn hận cô, nhưng anh yêu cô gái này, yêu đến mức bị coi thường.
Tả Hồng không khỏi nghĩ đến kế hoạch tương lai của anh và Quyên Tử, kết hôn, sống chết, Tả Hồng nghĩ đến những điều này, trong lòng có cảm giác vui sướng thỏa mãn. Cho đến bây giờ Tả Hồng cũng không biết, anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, bình thường đến không thể bình thường hơn nữa, chỉ vì những điều như kết hôn rồi sống chết cũng có thể làm anh vui mừng đến như vậy, nhưng mà anh thực sự vui mừng vô cùng.
Giống như một người chần chừ ở trong bóng tối thật lâu, chợt nhìn thấy ánh mặt trời, là hạnh phúc tương lai của Quyên Tử và anh, anh đang vô cùng mong đợi.
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
66 chương
32 chương
15 chương
52 chương
219 chương
60 chương
59 chương