Khóa vòi nước, Quyên Tử ngẩng đầu nhìn mình trong gương, trông cũng đâu đến nỗi khó coi. Một chiếc váy dài trắng, trên vai điểm dải lụa màu xanh lục, chiếc ghim bằng kim cương đính trên dải lụa trông vừa có phần lãng mạn lại phong tình. Phía dưới là dải thắt lưng màu đen khổ rộng, khảm kim cương, bên hông khoét một miếng nhỏ, để lụa chảy xuống, lộ ra vòng eo nhỏ nhắn. Quyên Tử luôn biết cách ăn mặc, cũng thích phong cách ăn mặc của mình. Cô cho rằng là phụ nữ thì phải luôn xinh đẹp, không phải là hư vinh nhưng cũng không nên phụ lòng bản thân, phụ nữ xinh đẹp mới là vua, phải tự suy nghĩ ích kỉ một chút cho bản thân. Quyên Tử lại gần gương, gẩy lọn tóc xoăn, trang điểm nhạt nhưng tinh xảo, đáng tiếc dù trang điểm tinh xảo đến mức nào thì so với cô gái bên ngoài kia, cũng thua kém không ít. Mạc Vân Kha, cô ấy đẹp như vậy khiến Quyên Tử lần đầu tiên từ khi sinh ra cảm thấy có phần tự ti, hơn nữa người ta lại vô cùng dịu dàng. Dù cô mới nhìn thấy làn đầu tiên đã không tự chủ bị cô ấy hấp dẫn, huống chi là đàn ông. Quyên Tử rút khăn giấy ra lau tay, đem giấy ném vào thùng rác, xách túi đi ra ngoài, cũng không thèm nhìn Tả Hồng đang chờ ở bên ngoài, trực tiếp lướt qua anh, đi ra phía cửa. Tả Hồng sắc mặt âm trầm đi theo cô, bóng dáng hai người rất nhanh biến mất trong tầm mắt mọi người. Chu Yến bĩu môi, ôm cánh tay Mạc Vân Kha lắc: "Chị Vân Kha, cô gái kia là ai vậy? Sao anh rể lại đi theo cô ta, để chúng ta lại chỗ này, có chuyện gì sao?” Vân Kha nhàn nhạt liếc cô, Chu Yến im miệng, trong lòng kêu một tiếng, đừng tưởng tôi không nhìn ra, không phải là Tiểu Tam ư, cô gái kia chính là đồ hồ ly tinh. Chu Yến mới vào Mạc gia được mấy ngày, nhưng với cô ta mà nói, đây giống như là một giấc mơ đẹp vậy. Giống như giấc mơ khi còn bé bỗng nhiên trở thành sự thật, cô trở thành công chúa cao quý nhất. Chuyện khi bé cô không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ rằng cùng cha mẹ nuôi sinh sống trong căn phòng nhỏ hẹp kia, bình tĩnh mà nói thì cha mẹ nuôi đối xử với cô rất tốt, sống hòa thuận, không có gì khác nhau. Nhưng cô vẫn không hài lòng, lúc đi học nhìn thấy bạn học mặc quần áo mới trên người, thay đổi liên tục, mẹ cũng mua cho cô nhưng chỉ là quần áo rẻ tiền bán ctreen chợ, không có gì đặc biệt. Đi làm, tự mình kiếm tiền, tiền lương mỗi tháng ít ỏi, những bộ quần áo, túi xách hàng hiệu kia đối với một tháng tiền lương của cô làm sao đủ, chỉ là một số lẻ. Kết giao cùng mấy người bạn trai, nhưng không ai được như ý, mẹ nuôi cũng hay càu nhàu cô, đã sắp ba mươi tuổi, nếu chọn nữa chắc không ai them lấy. Chu Yến cũng sốt ruột, nhưng cô nghĩ rồi thế nào cũng phải tìm một người đàn ông có nhà có xe, cô cũng không muốn sống như mẹ nuôi, tùng quẫn hèn mọn cả đời. Khi nhà họ Mạc tìm thấy cô, cô mừng như phát điên, giống như một người nghèo cơm không có mà ăn, đột nhiên trúng thưởng năm vạn. Chim sẻ biến thành phượng hoàng, tiến vào một thế giới mộng mơ, một thế giới xa xỉ, cao quý, hoa lệ mà xa lạ.. Nhưng cô mặc nhiên chấp nhận tất cả những chuyện kích động này, cố ý quên đi những kí ức nhỏ kia. Hơn nữa, khi tiến vào cái thế giới này, cô ta mới biết, hóa ra mình đến với nó dễ dàng như vậy, dễ dàng đến buồn cười, dễ như trở bàn tay. Cô ta cảm thấy, có lẽ cô ta phải tìm được một người đàn ông lợi hại để kết hôn, như vậy dù tương lai có chuyện gì thì cô ta cũng không phải quay lại sống như trước đây. Chu Yến có lòng ghen tỵ rất lớn, trước kia là ghen tỵ với cá bạn học hay đồng nghiệp có điều kiện tốt. Bây giờ cô ta bắt đầu ghen tỵ với Mạc Vân Kha, trong mắt cô ta Mạc Vân Kha có tất cả mọi thứ. Cô ta xinh đẹp ưu nhã, có cha làm quan to,có mấy người anh thân thiết, còn có hôn phu xuất sắc như vậy, còn cô dù đã trở thành Mạc Vân Đan, sống trong Mạc gia, trừ bác trai còn mấy người anh họ, đều xem cô như người ngoài, không thân thiện một chút nào, nhìn qua có vẻ thân thiết nhưng thực ra là xa cách vô cùng. Nhất định cô ta phải giữ được vị trai này của mình, bằng bất cứ giá nào, cô ta phải suy nghĩ cẩn thận về vấn đề này.Điện thoại dị động vang lên, Mạc Vân Đan cúi đầu nhìn, sắc mặt khẽ biến vội vằng cầm chăt di động. "Chị Vân Kha, e đi toilet một chút nhé." Bóng dáng cô ta biến mất ở khúc cua, Phong Cẩm Thành không nhanh không chậm nói: "Tôi nghĩ nhà các cậu nên xét nghiệm ADN thì tốt hơn, dù sao đã nhiều năm trôi qua, có chuyện gì thay đổi cũng không ai biết được, máu mủ tình thân vẫn nên thận trọng thì hơn." Lời nói của Phong Cẩm Thành ngắn gọn, nhưng mấy anh em nhà họ Mạc nghe được cũng phải trầm ngâm suy nghĩ. Hồ Quân nhìn chiếc bật lửa trong tay: "Tôi nhìn cô ta chẳng đáng tin một chút nào, nhìn khuôn mặt cô ta với chú hai nhà các anh không có điểm gì giống nhau, bình thường ông cụ nhà các anh anh minh sáng suốt sao đến khi gặp chuyện này lại nhầm lẫn như vậy. Thôi tôi có việc phải đi trước, còn nữa, Mạc đại ca, tôi nói trước nhé, ông cụ nhà anh có tìm người gả cho cô ta cũng đừng tính đến tôi, tôi với cô em họ nhà các anh một chút hứng thú cũng không có. " Phong Cẩm Thành và Hồ Quân đi rồi, chỉ còn lại mấy anh em nhà họ Mac. Mạc Vân Kha nhỏ giọng nói: "Thật ra thì em cũng có nghĩ ngờ, tuy là trước đây điều kiện không được tốt nhưng mà gien của chú thím hai vẫn còn, hơn nữa em có một trực giác mãnh liệt, Chu Yến không phải Vân Đan. Hơn nữa các anh có cảm thấy, Quyên tử có chút quen thuộc, gò má quen thuộc hình nhua là ngày trước đã gặp rồi. . . . . . Mạc Vân Phong nhìn em gái: "Vân Kha, em không để ý gì sao, dù sao cô ta cũng là Tả Hồng. . . ." Mạc Vân Phong nói chưa dứt lời, đã bị Vân Kha cắt đứt: "Anh cả, em nghĩ là anh phải hiểu em chứ, Tả Hồng không phải người đó, hơn nữa đừng làm chuyện gì tổn thương Quyên Tử, em thích cô ấy." Anh hai Mạc mở miệng: "Anh cả, chúng ta có thể nói dối cha để làm xét nghiệm, nói thật em cũng nghi ngờ như vậy, nhanh chóng làm rõ tiết kiệm thời gian. Hơn nữa có bằng chứng xác thực vẫn hơn là tin vào bản thân mình. Phù hiệu của Mạc gia dù có trong tay cũng không chứng minh được điều gì. Viện trưởng cô nhi viện cũng nói lúc ấy có những ba cô bé ở tron cô nhi việ mười mấy tháng, mới được nhận nuôi. Trong thời gian này có vấn đề gì chúng ta cũng không biết, có lẽ Vân Đan làm rơi phù hiệu, bị đứa bé khác nhặt được. Còn nữa, trong ba nhà nhận nuôi chúng ta mới tìm được một nhà, còn lại hai nhà, trong tài hiệu đều là địa chỉ giả , chuyện sai lầm cũng rất có khả năng." Mạc Vân Giới khẽ gật đầu, nhìn Chu Yến chạy đến, nhỏ giọng nói: "Nói thật, em không hy vọng cô ta không phải Vân Đan, bây giờ trình độ khoa học kỹ thuật cao, chỉ cần một sợi tóc là có thể biết, không phải sao. . . . . . Quyên Tử ra khỏi hội quán, căn bản là không để ý đến Tả Hồng phía sau, tự mình đi lên. Tả Hồng đi theo vài bước, kéo cánh tay cô lại: "Em náo loạn cái gì, em và tên đàn ông kia uống cà phê, anh còn chưa nói gì, em lại dám xem anh như người chết sao." Quyên Tử dừng bước, xoay người nhìn anh, đột nhiên cười: "Tả Hồng, tôi theo ai đi uống cà phê, anh quản được sao, đừng nói là uống cà phê, có thuê phòng lên giường thì cũng không phải là chuyện của anh.” (xưng ‘tôi’ vì chị Quyên đang giận nhé) "Em dám, em có tin anh phế tên đàn ông kia?” Sắc mặ Tả Hồng ác độc dữ tợn, Quyên Tử nghiêm túc nhìn anh một lúc lâu: "Tả Hồng, vị hôn thê của anh tốt như vậy, anh dây dưa cùng tôi làm gì, cùng cô ấy kết hôn không tốt sao, tôi xin anh, cách xa tôi một chút được không, tôi đây dân đen, cùng thiếu gia như các anh không chơi được. " "Ai mẹ nó cùng em chơi, Quyên Tử, có đúng em muốn lôi mọi chuyện ra nói đúng không, hay em có tâm tư khác, cùng tên mặt trắng nhỏ kia có gì phải không, cảm động quá mà! Anh đều nghe ra rồi, cái gì mà mười năm, cái gì mà anh không hề quên em một ngày nào, cái gì mà anh thích em..... Anh ta là mối tình đầu của em, em thủy chung không quên tên đàn ông đó mười năm đúng không? Anh chỉ được xem là người đến sau, bây gờ hắn ta trở về, em cũng vứt bỏ anh, phải không? Quyên Tử, hôm nay em đừng hòng giấu anh, nếu em nói một câu muốn quay đầu, anh sẽ không phiền em, không bao giờ, Tả Hồng anh cũng có sĩ diện." Tả Hồng cũng nổi giận, lửa giận chất chứa nửa ngày bùng phát, lời nói ra có chút hối hận nhưng cũng không thể thu lạiTrái hồng cũng nổi giận, chất chứa nửa ngày lửa giận, tán phát ra, có thể nói lời nói ra, đột nhiên liền hối hận, nhưng là cũng thu không trở lại. Anh hiểu Quyên Tử, nếu như là ngày trước nếu anh nói những lời này, khẳng định cô ấy có chết cũng cãi nhau cùng anh. Lúc đầu không biết anh phải tốn bao nhiêu công phu, da mặt dày dụ dỗ cô. Không sai, Tả Hồng chính là kẻ bỉ ổi, không có một chút kiên cười, ở trước mặt Quyên Tử, anh không kiên cường nổi, bởi vì nếu như kiên cường thì anh sẽ mất cô. Anh yêu cô, còn muốn cùng cô sống qua ngày, cho nên lúc nói ra những lời anh lại thấy sợ. Anh sợ cô nhìn anh rồi nói: "Phải, đúng như vậy, người tôi yêu đã quay về, anh mau cút đi." Đến lúc đó, anh phải kết thúc như thế nào đây. Phong Cẩm Thành đã nói trong tình yêu đàn ông không phải kẻ điên mà chính là kẻ ngu, Diệp Trì là kẻ điên, còn anh là kẻ ngu. Nhưng chỉ cần trong lòng Quyên Tử có anh anh cũng vui vẻ mà làm kẻ ngu. Tức giận của Tả Hồng trong nháy mắt rút xuống, trong ánh mắt cận thận vô cùng hối hận, cứ như vậy không chút che đậy lộ ra, nhìn Quyên tử tha thiết. Lời đến đầu lưỡi cư như vậy nghẹn ở trong họng, không nói ra. Quyên Tử dễ giận dỗi anh, cô biết, cô luôi khi dễ người đàn ông nay, bởi vì Tả Hồng cưng chiều cô, yêu cô không thể rời bỏ cô, Trong tay cô nắm nhưng thứ này, khi dễ anh là chuyện tất nhiên. Tỉnh táo suy nghĩ lại cũng biết thật ra là vì cô ghe, ghen với vị hôn thê của anh, ghen với Mạc Vân Kha. Bởi vì cô luôn kiêu ngạo tự tin, trong khoảnh khắc bị đả kích, cô gái kia xinh đẹp như thế, cô có cảm giác mặc cảm. Ghen thì là cảm giác như vậy, ê ẩm chua chát, tâm tình đều đen tối, loại tâm trạng xa lạ không giải thích được.