Hai tuần bình bình thản thản, bận bận rộn rộn đã trôi qua. Chu Dịch bắt đầu quen dần với cuộc sống trong trường, cô dạy môn văn thư ở ba lớp, một tuần phải lên lớp bốn lần, đi dự giảng sáu lần, giảng bài thì cả ba tiết đều như nhau, còn dự giảng thì mỗi lớp hai tiết. Số tiết không nhiều lắm, có điều, vì đó là môn bắt buộc mới, các sinh viên vừa tiếp xúc nên có rất nhiều thứ không hiểu, cô cũng chỉ có thể suốt ngày giảng bài, soạn bài. Thế là, cô liền dọn luôn vào kí túc xá dành cho người độc thân của trường. Như thế còn có thể làm quen với các sinh viên nữa. Cho nên, chỉ có cuối tuần cô mới có thể quay về phòng trọ trong thành phố. Thứ bảy, Chu Dịch về thành phố trả sách, cô vẫn không đọc mấy quyển sách mượn ở thư viện thành phố, lúc mừng năm mới thì là vì ở nhà bận chơi mạt chược, không có thời gian độc sách, hai hôm nay mới đọc xong. Chu Dịch ôm mấy quyển sách khác bước ra khỏi thư viện, đi đến trạm dừng xe buýt gần đó. Cô đi trên đường dành cho người đi bộ, qua đường rồi đi đến bến. Nhưng mà chờ lâu lắm rồi mà xe buýt vẫn chưa đến. Ngay lúc cô đang nhìn xung quanh, một chiếc Audi đỗ lại trước mặt, cửa sổ xe từ từ hạ xuống, hóa ra là Tô Nghị, đã từng gặp một lần rồi. “Chu Dịch, lên đi, anh đưa em đi.” “Ngài Tô, cám ơn anh.” Thấy xe buýt còn chưa đến, Chu Dịch lên xe. “Đừng gọi anh là ngài, gượng lắm, cứ là anh cả Tô đi.” Tô Nghị cười nói. “Ha ha, được, anh cả Tô.” Chu Dịch không từ chối. “Em đi đâu đây?” “Về nhà, ừm, trên đường Giải Phóng.” Chu Dịch trả lời. Trong xe đang bật một CD, bài hát từ từ vang lên, Chu Dịch cảm thấy rất quen, nghe một lúc lâu mới nhận ra, hóa ra là bài [Người một nhà tương thân tương ái], cô nhìn Tô Nghị đang chăm chú lái xe, một người đàn ông tao nhã như vậy, cô nghĩ là nghe nhạc Chopin mới hợp. “Chu Dịch, cái vòng tay có đầu đạn kia là Đông Tử đưa hả?” Tô Nghị đột nhiên cười hì hì, hỏi. “Cái này ạ? Là tổng giám đốc Lâm đưa ạ.” Chu Dịch nhìn chiếc vòng tay, thành thật trả lời. “Vậy anh cho em biết một chuyện, em không thể sợ mà bỏ chạy đâu đó.” Tô Nghị vừa lái xe vừa nói. “Dạ.” “Anh cũng có một chiếc gần như thể, do lúc bé, bọn anh học bắn súng và có đấy. Đã nói là sẽ tặng cho… vợ tương lai.” “A?” Chu Dịch khiếp sợ. “Không phải bạn gái.” Tô Nghị lại bổ sung. “Em…” Lúc xuống xe, Chu Dịch gần như là chạy bán sống bán chết, Tô Nghị thì rất không có phúc hậu, cười phá lên. Tổng hợp sự phân tích của Quất Tử và lời nói của Tô Nghị, cô nằm lăn lộn trên chiếc giường đã mấy tuần chưa đụng tới, Chu Dịch quyết định xin Quất Tử cho nghỉ, khụ khụ, trốn tránh. Thật ra, Chu Dịch là người không đủ tự tin, gặp chuyện là sẽ trốn tránh, càng là lúc gặp phải những chuyện không biết nên làm gì thì càng trốn mạnh, không thông minh, nhưng cũng không coi là quá đần. Ví dụ như học tốc kí, nếu không phải Quất Tử kiên trì, áp bức, cổ vũ, cô sẽ không kiên trì nổi. Cho nên, buổi tối, khi Lâm Chính Đông gọi đến, Chu Dịch nhìn điện thoại đổ chuông mà không dám nghe. Ở thành phố chỉ một đêm, sáng sớm chủ nhật đã bắt xe về trường học. Lâm Chính Đông đi công tác từ Đức về, vừa xuống máy bay đã nhận được điện thoại của Tô Nghị, nói là đã nói với Chu Dịch ý nghĩa biểu tượng của chiếc vòng, ha ha, dọa Chu Dịch chạy rồi. Lâm Chính Đông dập máy, nghiến răng nghiến lợi. Gọi cho Chu Dịch, chờ được một lúc thì điện thoại đã vang lên “số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được”. Anh nhíu mày, mặt trầm xuống, khiến trợ lý Hàn ngồi cạnh lạnh hết sống lưng, không biết chuyện khủng khiếp gì vừa xảy ra. Cho đến tối, Chu Dịch vẫn không nghe máy. Rạng sáng thư hai, phòng tổng giám đốc đã như có khí áp thấp tràn về, buổi sáng cho một cuộc họp, gọi tất cả các ngành. Mấy ngày tiếp theo, khí áp không những không giảm mà còn tăng lên, văn phòng tổng giám đốc lạnh nhất, đến cả chị Từ, nếu không có chuyện cần, cũng không dám đi vào. Mấy hôm nay, Lâm Chính Đông gọi rất nhiều cú cho Chu Dịch mà đều không có người nghe, sau đó thì tắt máy. Hội nghị của công ty thì Trữ Nhã đến, giải thích là Chu Dịch có chuyện, xin nghỉ rồi. Một tuần sau, anh cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, quyết định đến trường học bắt người.