Ba ngày sau, Chu Dịch hoàn toàn khỏe lại. Số ngày nghỉ còn lại của cô không nhiều nữa, cô quyết định hẹn ông lớn, hi vọng người ta có thể bớt chút thời gian rảnh để cô cảm ơn. Khi Chu Dịch gọi đến, Lâm Chính Đông đang mời khách trong nhà hàng, anh đang nói chuyện với một phó cục trưởng trong chính phủ. Nhìn thấy tên Chu Dịch trên màn hình, Lâm Chính Đông ra dấu cho trợ lý Hàn tiếp khách họ, ra khỏi ghế lô để nghe điện thoại. “Alo.” Đẩy cửa ghế lô ra, anh bắt máy. “Tổng giám đốc Lâm, anh khỏe chứ, em là Chu Dịch.” “Ừm, đã khỏe chưa?” Giọng anh rất trầm, và ấm áp. “Vâng, lần trước đã làm phiền.” “Không cần khách khí.” “A… Tổng giám đốc Lâm, lúc nào anh rảnh, em mời anh đi ăn cơm.” “Được, hôm nào em bắt đầu đến trường?” Lâm Chính Đông vừa nghe điện thoại vừa đi lên phía trước, đi tới lan can mới dừng lại, để có thể dễ dàng quan sát cả sảnh lớn. “Hết tết nguyên tiêu thì đi trình diện.” “Vậy tối tết nguyên tiêu đi. Lúc đó anh sẽ gọi cho em.” “À… Được rồi. Tổng giám đốc Lâm, vậy không làm phiền nữa, tạm biệt.” Hôm đó cô đã nói với Diệp Hi sẽ cùng đi xem hoa đăng, có lẽ phải đẩy lên một ngày rồi. “Tạm biệt.” Nghe cách nói khách khí của Chu Dịch, Lâm Chính Đông cảm thấy hơi bực bội, cô bé này thật sự là chậm hiểu. Anh bình tĩnh nhìn qua sảnh lớn, tình cờ lại thấy một hình dáng quen thuộc. Anh thấy Diệp Hi đang cười cười nói nói với một quý cô có vẻ tri thức, Diệp Hi còn gắp rau cho cô ta, hai người rất thân mật. Anh khựng lại một lát rồi quay về ghế lô. Sau khi bữa tiệc kết thúc, Lâm Chính Đông tiễn khách, đang định quay đi thì thấy hai người Diệp Hi vẫn ở đó, khựng một cái rồi quay người đi qua. “Tổng giám đốc Lâm, trùng hợp quá, cậu cũng đến ăn cơm à.” Diệp Hi thấy Lâm Chính Đông đi đến thì đứng lên. “Bác sĩ Diệp, vừa tiếp khách xong, thấy hai người ở đây nên đến chào hỏi.” Lâm Chính Đông cười, giơ tay ra. “Đây là bạn gái tôi, Bạch Tố.” Diệp Hi giới thiệu, “Tố Tố, đây là tổng giám Lâm của Lâm thị.” “Cô Bạch, rất hân hạnh.” “Tổng giám đốc Lâm, chào anh.” “Vậy không quấy rầy hai người dùng bữa nữa. Từ từ ăn.” Lâm Chính Đông chào hỏi xong thì bỏ đi, khẳng định được suy nghĩ của mình xong, khóe miệng anh không nhịn được mà cong lên. Vừa hết tết, thành phố J vẫn lạnh như vậy, bầu trời bên ngoài tối đến sợ, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng gió thổi qua đồng ngô vù vù. Nghĩ đến những ngọn gió lạnh, lại sờ khuôn mặt nhỏ bé của mình, Chu Dịch dứt khoát ở nhà xem phim. Lúc Kỉ Băng Hà 3 công chiếu, cô đang bận luyện tốc kí, lúc ấy tốc độ cứ dừng ở 220, mãi không đột phá, Quất Tử hết cách, bèn cấm tất cả những hoạt động giải trí của cô, thậm chí cả chơi với nhóc hồ ly. Cũng may, sau hơn một tháng đóng cửa luyện tập, Chu Dịch cũng đạt được mức 280, Quất Tử vui vẻ bỏ lệnh cấm, có điều sau đó bận liên tục, liền quên xem. Giờ nhớ ra, vừa vặn xem luôn. Cô không thích xem phim thương mại, thích xem phim Ngày Kia, Ngày Độc Lập vân vân, có điều thích nhất là anime, Conan là phim cô yêu nhất. Để laptop lên mặt bàn, ôm một thùng niềm vui, dựa vào ghế sa lon tận hưởng cuộc sống tuyệt vời. Vất vả lắm mới vượt qua được nguy cơ bị đông lạnh trong kỉ băng hà, cũng hóa giải được nguy cơ tan băng, mở đầu Kỉ Băng Hà 3, Manny và Elle đang chờ mong đứa con ma mút ra đời; Diego thì nghi ngờ liệu mình có tư cách trở thành một con cọp răng kiếm hay không, vì “tập” ăn chay mà nó trở nên hiền hòa mất rồi; Sid thì vẫn sợ chết như xưa, nhưng dựa vào cốt truyện “chim trên trời đều bay xuống cho nó nướng”, lúc này đang mở ra mùa xuân thứ hai, cướp con của khủng long mẹ về; còn con sóc Scrat luôn cố chấp với hạt dẻ thì gặp được một nửa rồi. Ăn vặt liên tục mà bụng vẫn chưa no. Bầu trời bên ngoài mờ dần, không nhìn ra là sáng hay chiều, hay là chạng vạng tối nữa. Đến tận khi mắt cay xè, Chu Dịch mới nhìn đồng hồ ở góc phải laptop, 17:32, xem tập trung đến quên cả giờ giấc. Đứng lên duỗi người cho đỡ mỏi, Chu Dịch cầm điện thoại ở cạnh lên, phát hiện hết sạch pin rồi. Cô yếu ớt vỗ tán, lại quên thay pin rồi. Thay pin xong, khởi động máy, bíp bíp, 1008611 gửi tin đến, liên tục liên tục, Chu Dịch cảm thấy mình thật vĩ đại, nhiều người tìm như vậy cơ đó. Sau khi xem xong mới biết, có 9 tin nhắn, trong đó ngoài một cái là của Diệp Hi, còn lại đều của Quất Tử. Chu Dịch bĩu môi, thật đúng là không thể đánh giá cao chính mình, kiểu của Quất Tử là, nếu di động bạn tắt máy, cô nàng sẽ gọi đến khi nào nó khởi động mới thôi. Vừa bấm số Quất Tử, đang định gọi, điện thoại đã đổ chuông, Quất Tử gọi đến. “Đại tiểu thư, cuối cùng cũng bật máy rồi.” “Ừm, ha ha.” Chu Dịch cười nói, không giải thích gì, tránh để đổ thêm dầu vào lửa. “Lúc nào thì ngài hạ cố đến tệ xá, gặp mặt con tôi đây?” Quất Tử đã sắp sửa bị Giang Nghị Bắc quậy đến chết rồi, biết Chu Dịch đã về, muốn đòi tiền lì xì, nhưng trời lạnh như vậy, ra ngoài sao được. “Nhóc hồ ly lại quậy? He he, đưa điện thoại cho nó, tớ nói chuyện với nó.” “Chu Dịch, sao về mà không thăm cháu, mẹ cháu lại không cho cháu ra ngoài.” Giọng nói đáng thương của nhóc hồ ly vang lên. “Cháu chờ đó, gió nhỏ một chút, cô sẽ đến nhà cháu.” “Đến chừng nào gió mới nhỏ hơn chứ? Nếu đến sinh nhật cháu mà gió không nhỏ đi thì sao? Còn một ngày nữa là đến sinh nhật cháu rồi đó!” Nhóc hồ ly Giang Nghị Bắc giơ ngón tay ra đếm. “Gió có to mấy thì cô cũng sẽ đến sinh nhật bảo bối, vậy hai ngày này để cô chuẩn bị tốt quà sinh nhật cho cháu được không?” Chu Dịch xấu hổ, cô thế mà lại quên mất năm nay sinh nhật của nhóc hồ ly vào đúng dịp tết nguyên tiêu. “Vậy được rồi, nhất định phải chuẩn bị cho tốt đó.” Nhóc hồ ly nghe đến quà tặng, gật gật đầu. “Nhất định nhất định, lúc đó sẽ cho cháu bất ngờ lớn!” “Cháu còn muốn tiền lì xì nữa!” “Được!” “Vậy quà của tớ có không?” Nhóc hồ ly sung sướng trả mẹ điện thoại, Quất Tử cầm lên, nói. “Sao quên được cậu chứ, mẹ tớ làm tỏi ngọt, biết cậu thích ăn, gửi cho cậu một hộp lớn.” Lúc học đại học, khi khai giảng của kì nghỉ đông, Chu Dịch mang theo một hộp tỏi đường, đều bị Quất Tử cướp mất. Sau đó cô phàn nàn với mẹ, về sau, mỗi lần cô về, mẹ cô đều gửi một hộp lớn cho Quất Tử. “Vẫn là mẹ Chu tốt, hì hì.” “Ngày kia sẽ mang qua cho cậu.” “Ừm, chào mừng ngài đến!” Quất Tử thỏa mãn ngắt điện thoại. Ngắt điện thoại của Quất Tử xong, lại gọi cho Diệp Hi. Mãi mới gọi được. “Tiểu Dịch, khỏe chưa, mấy ngày nay anh bận quá, không hỏi được em.” Giọng Diệp Hi vừa quan tâm vừa mệt mỏi. “Khỏe lâu rồi, anh, mai anh rảnh không?” Lúc mừng năm mới cô đã nói tết nguyên tiêu sẽ cùng đi xem đèn hoa đăng. “Xấu hổ quá, Tiểu Dịch, anh còn bận một thời gian.” Diệp Hi đang bận làm quen với công việc, lúc trước chỉ là thực tập, giờ phải chính thức đi làm cho nên vẫn còn rất nhiều chuyện. “Vậy lúc nào em mới được gặp chị dâu đây.” Bạn gái của Diệp Hi là Bạch Tố, quen lúc anh đi du học, nhà ở ngay thành phố J, tốt nghiệp xong liền cùng về làm việc, hiện là phiên dịch của một xí nghiệp lớn. Trước khi họ về nước, Chu Dịch thường chat video với họ, nên rất quen thuộc, có điều vẫn chưa thấy người thật. “Dù sao đều đang ở thành phố J, em vội gì chứ?” Diệp Hi cười nói. “Vậy anh chờ hết bận rồi gọi lại cho em nhé, mau hết bận đi!” Chu Dịch nghĩ cũng đúng, không vội nữa. “Ừm, bye bye.” “Bye.” Vứt di động xuống ghế sa lon, Chu Dịch bắt đầu làm bữa tối. Cô nhìn trong tủ lạnh chỉ còn mấy củ khoai tây, bèn lôi ra gọi vỏ, xào khoai sợi là được rồi. Cô chỉ biết nấu hai món, trứng chưng cà chua với khoai tây sợi. Gọi hết khoai tây, rửa sạch, thái nhỏ, cô không giỏi thái rau, thái rất chậm. Thái được một nửa, Chu Dịch đặt dao xuống, thấy còn quên chuyện gì đó, nhưng nhất thời không nghĩ ra là gì. Cô gõ đầu mình, tiếp tục thái. À, nghĩ ra rồi, đã hẹn ông lớn tết nguyên tiêu sẽ cùng ăn cơm. Cô đặt dao xuống, chưa kịp rửa tay đã cầm điện thoại lên, hiện tại không biết anh có sắp được thời gian không, thời gian của ông lớn luôn phải hẹn trước mấy ngày. “Alo?” Điện thoại đã thông, giọng nói trầm ấm của Lâm Chính Đông vang lên, còn có tiếng ồn ào, hẳn là đang trên bàn tiệc, lúc tết thường có rất nhiều hoạt động xã giao. “Tổng giám đốc Lâm, chào anh.” “Ừm.” “Chuyện đó… Ngày kia là sinh nhật Nghị Bắc, có thể mời anh đi ăn vào đêm mai không?” Chu Dịch cẩn thận hỏi. “Ai?” “Là Giang Nghị Bắc, con trai Quất Tử.” Chu Dịch thấy hình như anh hơi say. “Được, vậy chừng sáu giờ đêm mai anh sẽ gọi cho em.” “Được. Tạm biệt tổng giám đốc Lâm.” “Ừm.” Có người đến mời rượu, anh liền dập máy.