Tình Yêu Đang Bận Xin Gọi Lại Sau
Chương 14
Bột mì được nhào với trứng đã bị đổ tung tóe xuống đất, trông rất thảm hại
Tôi đi vào phòng bếp, nhìn lướt qua hiện trường bừa bộn, thở dài một cái, nhún nhún vai, cẩn thận ngồi xuống, nhặt con dao lên, rửa lại cái thớt, thu dọn dưới đất sạch sẽ như lúc ban đầu
Cuối cùng lại chuẩn bị nguyên liệu lại một lần nữa, tôi vừa đổ lòng đỏ trứng vào bột mì từ từ khuấy đều, vừa xoay người hỏi hắn: “Anh làm việc ở Lương thị sao?”
Hắn liếc mắt nhìn tôi một cái, vẫn ngồi im một chỗ, không nói gì.
Tôi cố gắng khuấy đều bột, tiếp tục hỏi: “Này bữa tiệc lớn, anh tức giận với ai vậy?”
“……” Hắn vẫn không hề để ý đến tôi như trước
Tính cách như vậy sao……..
Tôi nghĩ nghĩ, cuối cùng làm như thật lấy ra đồng một đô, cầm ở trong tay, đắc ý đong đưa, cười cười hỏi: “Đoán xem tôi đang làm cái gì, đoán trúng có thưởng nha!” Tiến đến trước mặt hắn, vẻ mặt tươi cười, nói: “Đoán đi…. đoán thử xem!”. Lần thứ hai nhìn thấy hắn, cứ như vậy mà phá hủy thành quả lao động của tôi, nhưng nói thực ra, trong lòng tôi vẫn có một chút vui vẻ, ừm rất vui vẻ!
Lông mày của hắn càng nhíu chặt hơn, đột nhiên đưa tay ra, bắt lấy tiền trong tay tôi, không nói được một lời, bước qua tôi, đi đến cái bồn nước bên cạnh, rửa sạch tay, đổ bột mì ra, bày lên trên thớt, lại thêm nước bắt đầu nhào bột, giống như đống bột mì kia có thù oán với hắn vậy, mỗi một cái ép xuống đều dùng lực rất lớn.
Tôi nhún vai, đi theo đứng ở phía sau hắn, cười nói: “Không tồi, không tồi, đúng là một người khéo léo thành thạo, đêm nay anh ở lại đây đi!” Thấy khuôn mặt hắn vẫn có vẻ thâm cừu đại hận như trước, rốt cục bất đắc dĩ buông tay: “Sức lực không có chỗ dùng đúng không? Rõ ràng anh định đem toàn bộ lực ra để nhào túi bột mì này mà….” Vốn dĩ chỉ là thuận miệng nói thôi, nhưng mà dường như hắn nghe được, nét mặt nhào bột quả thực có tốt hơn một chút, lại lật khối bột mì lại, vòng đi vòng lại xoay tròn, làm không biết mệt…
Tôi nhìn thấy điệu bộ này, thì lấy làm kinh hãi, nhanh chóng chạy tới ngăn lại: “Này, này…. Tôi muốn làm bánh ga tô, anh phải để lại một ít bột mì cho tôi chứ…” Một lúc lâu sau, thấy hắn không có một chút ý định dừng tay nào, đành phải bất đắc dĩ đứng ở bên cạnh nhìn hắn, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, cái này có thể để làm bánh bao hấp!”
“Tốt, mẻ bánh bao thứ hai….”
“Ừm…. mẻ bánh bao thứ ba…”
“……..”
“Này……”
“Một bát mì” Hắn nói
“Sao?” Tôi sửng sốt
Hắn buông khối bột nhão xuống, vặn mở vòi nước, cẩn thận rửa tay, rất lâu sau, rốt cục quay đầu lại, thản nhiên, gằn từng tiếng một, nói: “Lấy cái này làm cho tôi một bát mì…” Vẻ mặt vẫn như cũ không có lấy một nụ cười, nhưng xem ra, đã bình tĩnh lại không ít.
“Ách…..” Tôi đi tới, nhặt khối bột nhão lên, đặt ở trong tay vê nặn, đừng có nói là, hắn bị bệnh tâm thần sau đó lại đi kinh doanh nha, thật sự là có vẻ có gân cốt.
Nấu mì à, không thành vấn đề! Chẳng qua là……..
Tôi trở lại, cố tình tạo ra vẻ mặt nghiêm nghị, gằn từng tiếng, kéo dài giọng nói: “Anh phải mở miệng cười với tôi một cái tôi mới có thể làm. Bời vì, tôi rất hẹp hòi, không thể chịu được việc bị người ta uy hiếp…….”
Hắn quay đầu lại liếc mắt nhìn tôi một cái, nói: “Nhìn chung cũng xinh đẹp…..”
“Cái gì?” Tôi nhíu mày.
“Lấy sắc đẹp của cô ra, thì đêm nay rất khó khiến tôi ở lại đó…..” Hắn nói dứt lời, cởi chiếc áo veston màu đen trên người ra, vắt ở trên cánh tay, bước ra khỏi phòng bếp, đi ra ngoài.
Tôi mắt trợn tròn miệng há hốc, tiếp đó lửa giận bùng lên, tiện tay nắm lấy khối bột nhão hung hăng quăng đi, vẫn chưa hết giận, lại chạy mấy bước đuổi theo hắn, lớn tiếng gào lên: “Đồ con Rùa! Anh cho rằng bản cô nương là loại người gì chứ? Con mẹ nó….” bỗng nhiên cả cơ thể tôi, được ôm vào trong một lồng ngực.
Không biết từ khi nào hắn đã xoay người lại, vươn cánh tay ra, ôm tôi, một giọng nói nhẹ nhàng chui vào lỗ tai tôi, gần như là một loại thì thầm nỉ non: “Nấu cho anh một bát mì…”
“Anh, anh, anh…..” Một loại cảm giác ấm áp chưa bao giờ có tấn công tôi, trong nháy mắt mặt tôi liền đỏ bừng lên, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đặc biệt đẹp trai của hắn, chần chờ vài giây đồng hồ, cuối cùng suy nghĩ cũng tỉnh lại, thở ra một hơi, nhẹ nhàng mở cánh tay hắn ra, lời lẽ đanh thép nói: “Anh không được sỉ nhục tôi!”
Hắn cúi đầu nhìn tôi, chân mày cuối cùng cũng từ từ giãn ra, mỉn cười, nghiêm túc nói: “Lỗ Tây, cô xinh lắm…”
Thực ra tôi biết, từ đầu đến cuối tôi luôn luôn biết, tôi không hề xinh đẹp!
Thực ra tôi biết, từ đầu đến cuối tôi luôn luôn biết, khuôn mặt của tôi rất bình thường, nhiều lắm thì được coi là thanh tú.
Nhưng mà, tất cả con gái ai cũng đều giống nhau, tôi rất muốn được mọi người khen ngợi; tôi rất để ý việc người khác khen ngợi tôi cho dù biết rằng lời khen đó không thành thật!
Tôi tin rằng, trong bản năng và tiềm thức của con người, bao gồm cả “Duyệt mình” (tính làm cho bản thân vui vẻ) và “Tự kỷ” (tính tự yêu mình), đều là tính vốn có do trời sinh, mà tính lý trí lại cần phải tu luyện. Tôi thường xuyên lấy đây là cái cớ để tự tha thứ mọi loại tâm lý tối tăm của chính mình, cũng giống như vậy, bởi vì hắn khen ngợi nên tôi rất dễ dàng tha thứ cho hắn. Nhưng mà, cần phải xác nhận lại sau đêm đó có phải là do chính hắn đưa tôi quay lại bệnh viện hay không, cẩn thận hỏi hắn hai vấn đề:
” Vì sao anh lại biết tên tôi? Còn nữa…..”
“Rốt cuộc vì sao anh lại mời tôi uống rượu?”
…………
Thoạt nhìn thấy tâm trạng hắn không đủ cởi mở thoải mái như trước, sau khi uống hết ly nước lọc mà tôi rót cho hắn xong, nhẹ nhàng thởi dài một hơi, nói: “Nha đầu, mau đi nấu mì đi. Tôi đi lên tầng lấy ít rượu xuống đây!” Xoay người, rời khỏi phòng kinh doanh
Lại mời tôi uống rượu
Ông trời, món sổ sách này, đến khi nào mới có thể tính ngược lại đây?!
Mẹ tôi là người Hà Nam, là một trong những đầu bếp hạng nhất hạng nhì trong tập đoàn sản xuất rượu lớn ở chỗ chúng tôi, một tay chế biến mì chuyên nghiệp. Tuy rằng năm đó tôi vẫn còn nhỏ tuổi, cũng không thừa kế được gì nhiều lắm, nhưng mà mưa dầm thấm lâu, cố gắng cũng có thể làm ra các loại mì khác nhau.
Nhưng mà, loại mì này khác với các loại mì khác, để cắt nó đòi hỏi một loại dao vô cùng đặc biệt, tôi thực sự rất lo lắng, mặc dù chần chừ vô cùng cẩn thận, cuối cùng tôi dùng vẻ mặt có vẻ quá mức sung sức “Chặt”xuống một cái, liền dính lại, mà tác dụng chủ yếu của phòng bếp nhỏ này là dùng để cho nhân viên đun nóng đồ ăn, Gia vị chỉ có duy nhất bột canh, cho dù tôi vô cùng chăm chỉ hết lòng hết dạ, đem nhiệt tình chứa chan trong lòng chuyển qua bát mì kia, nhưng hình như vẻ ngoài của nó nhìn không giống mẫu lắm, không có vấn đề gì lớn, nhưng trong lòng tôi biết rõ, hương vị chắc chắn cũng không khá hơn chút nào
Tôi bưng bát mì nóng hôi hổi đi ra, hắn đã rót cho tôi một ly rượu đầy rồi
Tôi thật cẩn thận đưa mì cho hắn, xấu hổ nói: “Cái này, thật ngại……..”
Hắn không ngẩng đầu lên, tùy tiện chỉ chỉ ngón tay, ý bảo tôi đặt lên trên bàn trà, rất tùy ý liền rót đầy rượu vào cái ly nhét vào trong tay tôi, nói: “Uống bao nhiêu tùy thích…..”
Tôi sửng sốt, lại nghe thấy hắn nói: “Muốn uống bao nhiêu thì uống, không cần phải lo về tiền nong!”
Ôi trời ơi, rốt cuộc là hôm nay hắn làm sao vậy, nói chuyện cứ như là cầm súng mang gậy vậy….. Giống như tôi đắc tội gì với hắn vậy?
Tôi bực mình, vẻ mặt liền lạnh đi, cũng lười không buồn nếm thử xem mì ăn có ngon hay không, chỉ cầm ly rượu lên, đưa lên môi, chậm rãi, uống từng ngụn từng ngụn, thầm nghĩ, đây sẽ là lần cuối cùng. Về sau, cho dù hắn cầu xin tôi thế nào đi nữa, tôi cũng nhất định không xuống bếp lại lần nữa.
Trong lòng buồn bực uống đến không biết bao nhiêu chén rượu, bánh ga tô cuối cùng cũng nướng xong, không có kem tươi, nên chắc chắn không thể so với bánh được làm trong cửa hàng nề nếp, nhưng chắc chắc giống như chiếc bánh mẹ làm cho tôi khi còn bé. Tôi nhắm mắt lại, ra sức hít hít ngửi ngửi, phảng phất một mùi thơm quen thuộc từ lâu lắm rồi, ngửi được mùi thơm yêu thương của mẹ – từ phía đại dương xa xôi kia
Tôi mở bánh ga tô ra, cầm một miếng ở trong tay, nghĩ nghĩ, đưa cho hắn một miếng
Hắn nhìn lướt qua, nhưng không đưa tay cầm
Tôi nhìn điệu bộ lạnh nhạt của hắn, chẳng biết tại sai, đột nhiên hết sức tức giận, buột miệng nói: “Đây là bánh sinh nhật đấy, anh không ăn là rất mất lịch sự đó!”
Hắn sửng sốt, ngẩng đầu nhìn tôi một cái, trong ánh mắt một tia kinh ngạc vụt qua, chần chừ nói: “Hôm nay là sinh nhật cô sao?”
Tôi vẫn tức giận như trước, không muốn để ý nhiều đến hắn, một lúc sau, mời hừ mũi một cái cực thấp:”Ừm…..”
Hắn lại liếc mắt nhìn tôi một cái hỏi: “Vì sao không thắp nến lên?”
Tôi lướt mắt qua những cây nến đặt bên cạnh, chán nản nói: ” Vốn cũng nghĩ là sẽ thắp, sau lại nghĩ, tất cả ước nguyện trong ngày sinh nhật đều đã bị tan vỡ, vĩnh viễn không thực hiện được, như vậy, thì cần gì phải dối mình dối người làm gì nữa?”
Hắn nhíu mày: “Tất cả những ước nguyện sinh nhật của cô……chưa từng trở thành hiện thực sao?”
“Hàng năm tôi đều nói với ông trời, hi vọng ba mẹ sẽ nhanh chóng đến đón tôi, liên tục chín năm…..Bây giờ, tôi không nghĩ bọn họ sẽ đến đón tôi nữa rồi!” Tôi nói qua loa một chút, ngẩng đầu, kiên định nói: “Mà chính bản thân tôi sẽ đi tìm bọn họ!”
Hắn trầm mặc, một lúc, nói: “Không phải vẫn còn bột mì sao? Lỗ Tây, lại đây nướng một cái bánh ga tô khác!”
Tôi nói: “Không cần, không ăn hết đâu!”
Hắn nói: “Đứng lên, nhanh lên! Hay là ….. Cô dạy tôi cách làm, tôi tự làm?”
Hắn vừa nói như vậy, tôi liền không từ chối được nụ cười pha trò của hắn, nói: “Đi, dù sao anh cũng còn nợ tôi một bát mì giao tình a!” Đi vào phòng bếp, đưa tay ra cười cười tiếp đón hắn, nói: “Muốn làm thì vào làm nhanh lên! Nói chuyện với bổn cô nương đây, không thể tùy tiện nói xong bỏ đấy đâu…….. mà nhất định phải thực hiện !”
Hắn cũng cười đứng lên, một lần nữa đi theo tôi vào phòng bếp, thật sự đi làm bánh ga tô, có phần không chắc chắn hỏi: “Cô thực sự rất ghét người không giữ lời hứa sao?”
“Cũng không phải vậy!” Tôi lắc đầu, “Còn phải xem người này đối với tôi, có quan trọng hay không. Ví dụ như…..” Tôi nghĩ nghĩ, nhỏ giọng nói: “Ví dụ như vị Lương tiên sinh của tập đoàn chúng ta chẳng hạn, từng vì một việc nhỏ nhặt, mà muốn gặp mặt tôi một lần, kết quả, từ đầu đến cuối không biết thả cho tôi bao nhiêu con bồ câu ( ý chị đấy chính là những lần hẹn nhưng lại không gặp đó) thực ra không gặp mặt cũng không sao. Chẳng qua, đối với tôi mà nói, hắn cũng không phải là người quan trọng, cho nên, tôi chỉ cảm thấy người này đặc biệt không biết tốt xấu, cũng không hề để ý đến”
Vẻ mặt hắn bỗng nhiên trở nên vô cùng phấn khích, do dự hỏi: “Vậy…… nếu là tôi hẹn cô, kết quả, đến lúc đó lại có việc, không thể đến được?”
“Anh tự mình suy nghĩ thử xem!” Tôi chớp mắt, giơ dao thái lên, hung dữ nói với hắn
Hắn cười ha ha, gằn từng tiếng, nói: “Bởi vậy, đối với cô mà nói, tôi là người quan trọng?”
“Ách……” Đây là suy luận gì vậy? Một người ngay cả họ tên cũng không biết…… tôi ho khan hai tiếng: “Làm bánh, làm bánh……”
Trong lúc nói chuyện, có vẻ tâm trạng của hắn đã tốt lên rất nhiều, đi làm bánh cùng tôi, thỉnh thoảng cũng nói vài ba lời dí dỏm khiến tôi vui vẻ. Từ đầu đến cuối, nói chuyện rất vui vẻ. Tôi nhớ chính xác thời gian đã được tầm 50 phút rồi, kết quả, liền nghe được một tiếng “tinh” nhỏ vang lên
Hắn đeo cái bao tay vào, lấy bánh ga tô ra, thấy trên mặt bánh có những vết nứt nhỏ, khẽ nhíu mày, nói: “Nướng không đẹp lắm”
Tôi cười: “Ngay cả bánh trong cửa hàng cũng không đảm bảm là chắc chắn không có vết! Lần đầu anh làm, trình độ được như thế này cũng là tốt lắm rồi! Nhanh ăn đi!”
Hắn mỉm cười, gật đầu, đem bánh ngoạt tháo ra khỏi khuôn, lấy nến ra, bỗng nhiên nhìn tôi, nghiêm túc nói: “Lỗ Tây, chúng ta chúc mừng sinh nhật lại lần nữa đi!”
Giờ tôi mới hiểu nguyên nhân hắn kiên trì làm lại cái bánh ga tô này, kinh ngạc liếc mắt nhìn hắn một cái, gật gật đầu, ngồi xuống đối diện với hắn, trong lòng không khỏi cảm động, không biết nên nói cái gì, mỉm cười, im lặng nhìn hắn thắp nến.
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
107 chương
107 chương
21 chương
128 chương
19 chương