Cảm giác đầu tiên trong đầu cô là đau. Cô chớp hàng mi, thử tập trung tiêu điểm. Khi cô nhìn rõ màn che được móc phía trên đầu nhẹ bay thì cô muốn cười, mà cô thật sự cười ra tiếng. "Tiểu thư! Tiểu thư tỉnh rồi!" Nghe được tiếng cười của cô, tiếng hô kinh hỉ vang lên trong phòng. Tiểu thư? Cô ngẩn người. Ngay khi mắt chưa kịp thích ứng với ánh sáng thì màn giường phút chốc bị kéo ra, vài cô gái trẻ tuổi ăn mặc kỳ lạ vây quanh bên giường cô, mỉm cười nhìn cô. Cô nhìn người thứ nhất đến người cuối cùng, phát hiện mỗi người đều mặc trang phục cổ trang giống như trong phim truyền hình, đầu tóc chải xước ngược lên, váy dài có kéo tua rua, cô lập tức nhắm mắt lại, lại mở ra, ảo ảnh trước mắt vẫn ko biến mất. "Các người...." Cô giãy dụa muốn rời giường, nhưng cơ thể không nghe theo ý cô. Ông trời, không phải tôi bị đụng vào đầu sao? Sẽ không bị bại liệt chứ? "Tiểu thư, cẩn thận, người hôn mê mấy ngày, khó khăn lắm mới tỉnh lại đó." Cô gái đầu tiên đưa tay ngăn cô lại, không cho cô làm bị thương chính mình. "Tôi....Các ngươi là ai? Tại sao tôi lại ở chỗ này? Ba mẹ tôi đâu?" Trâu Tranh muốn đẩy cô gái đang đè cô ra, nhưng phát hiện ngay cả giọng nói cũng yếu ớt còn làm cho chính mình phải cau mày. "Tiểu thư, người không sao chứ? người hôn mê nên quên mình là ai sao?" Mấy cô gái lộ vẻ mặt sợ hãi. Một cô gái trong đó vội xông ra ngoài. "Tôi không quên, tôi là Trâu Tranh, nhưng thật ra các người là ai? Làm sao có thể ăn mặc kiểu này? Tôi biết rồi, có phải thằng em đáng ghét của tôi thuê các ngươi tới náo loạn tôi đúng không?" Trâu Tranh trừng mắt với họ. "Trời ạ! Tiểu thư điên rồi! Tiểu thư trúng tà rồi!" "Ai trúng tà, tôi rất tỉnh táo!" Trâu Tranh xem thường cô gái đang thét chói tai, cố gắng chống đỡ mình. Cô thấy trên người mình phủ trường bào màu trắng thì nhíu mày lại, thằng nhóc Trâu Dung thối tha này, đùa cũng lớn quá rồi. “Tiểu thư, người đừng kích động, chú ý thân thể!” "Tôi chỉ đụng phải đầu thôi, cũng không phải sắp chết!" Trâu Tranh cố hết sức ngồi dậy, không ngờ mới động một chút thì thở hổn hển như muốn tắt thở. Cô ngồi ở mép giường gắng sức hít thở, mắt không ngừng di chuyển ở trong phòng. Bài trí hoàn toàn theo cổ đại, trong lòng cô bắt đầu sợ hãi, khi tầm mắt cô nhìn đến bên cạnh cái tủ nhỏ bằng gỗ lim có đặt một cái gương đồng nhìn quen mắt thì tay cô nổi hết cả da gà. "Vậy....Đó là cái gì?" Cô chỉ gương đồng hỏi. "Gương ạ" "Tôi biết là gương, cái gương đó tên gỉ?" "Dạ....Nô tỳ nghe nói là....Song Long....Đúng rồi, gương Song Long bạch ngọc, là Tạ thiếu gia đặc biệt tìm cho tiểu thư đó, nghe nói có thể bảo hộ nguyên thần, là một bảo vật đó." Một cô gái có gương mặt tròn vội vàng nói. "Không phải gương Song Long bạch ngọc bị đập bể rồi sao? Thế nào khi tỉnh dậy lại còn nguyên vẹn vậy?"  Trâu Tranh trợn tròn mắt kêu lên. "Tiểu thư....Rốt cuộc người làm sao vậy?" Mấy cô gái khẩn trương nhìn Trâu Tranh. "Tôi rất khỏe....Chỉ là, cho tôi hỏi một chút, bây giờ là mấy giờ?" Trâu Tranh thở sâu, mỉm cười nhìn họ. "Bây giờ là giờ thìn." Giờ thìn? Trâu Tranh hô hấp có chút dồn dập, cô nuốt nước miếng, giọng run run hỏi lại:"Vậy....Bây giờ là thời đại...nào?" "Thái tổ Kiến Long....Năm thứ hai." Cô gái mặt tròn khó hiểu nhìn cô. Tay Trâu Tranh chợt cứng lại, đầu có hơi choáng váng. "Cô....Nói cái gì? Thái tổ năm thứ hai? Cô chỉ người khoác hoàng bào là Triệu Khuôn Dận?" "Tiểu thư, tại sao người có thể gọi thẳng tục danh của đương kim thánh thượng chứ!" Một cô gái khác tên  Lục Y khẩn trương khẽ gọị. Trâu Tranh ngồi yên ở mép giường, không nghe thấy cô gái đang sợ hãi kêu la, trong đầu cô vẫn không thể tiêu hóa được những tin tức vừa nghe. Đây nhất định là mơ, nhất định là mơ! Chờ cô ngủ dậy mọi thứ sẽ trở lại bình thường. Trâu Tranh một lần nữa quay về giường nằm, nhắm mắt lại sẽ không thấy hiện thực. "Tiểu thư? Người làm sao vậy? Lại không thoải mái sao?" Cô gái Mặt tròn vừa lo lắng vừa xông lên. "Tôi chỉ muốn khi tỉnh lại sẽ phát hiện tất cả chỉ là mơ, tôi chỉ đang nằm mơ thôi." Trâu Tranh nhắm chặt mắt, không ngừng thôi miên chính mình. "Trời ơi! Nhanh đi báo cho phu nhân, tiểu thư bị hồ đồ rồi!" Cô gái mặt tròn kêu lên, theo đó mấy cô gái khác cũng chân tay luống cuống vây quanh cô, làm Trâu Tranh không thể không đối mặt với sự thật. "Im lặng, đừng kêu nữa! Các cô thật ồn ào." Trâu Tranh mở mắt, day day huyệt thái dương rồi nói. "Tiểu thư, người đừng làm bọn nô tỳ sợ, Thúy nhi chịu không nổi đâu." Cô gái mặt tròn nhìn cô như muốn khóc. "Tôi không phải là tiểu thư nhà các người, tôi là Trâu Tranh, tôi không biết tại sao tôi lại trở về thời đại này, nhưng thực sự tôi là người của mấy trăm năm sau...." Trâu Tranh liều mạng muốn giải thích, nhưng thấy bọn họ ai cũng trợn mắt há mồm, nhìn cô như người điên, lập tức thức thời ngậm miệng lại, đừng nói là bọn họ, chính cô cũng không cách nào chấp nhận, tỉnh lại thì thành người cổ đại. "Tình nhi, Tình nhi!" Giọng nữ lo lắng truyền từ bên ngoài vào trong phòng. Chỉ chốc lát sau, lúc này một người phụ nữ xinh đẹp khoảng ba, bốn mươi tuổi vào phòng, ôm Trâu Tranh thương tiếc. Trâu Tranh có chút xấu hổ đẩy bà ra, cười khan nói: "Xin chào....Bà là?" Người phụ nữ xinh đẹp khiếp sợ nhìn cô, nước mắt dâng lên trong mắt kêu lên: "Sao lại thế này? Làm sao Tình nhi có thể thành như vậy? Tình nhi, con không nhận ra nương sao? Ta là nương con!" Nhìn bọn họ kêu cô nữ nhi, gọi cô tiểu thư, chẳng lẽ chỉ có linh hồn cô xuyên đến thời đại quỷ quái này, mà cơ thể mình vẫn là người tên Tình nhi? "Thực xin lỗi, nhưng mà, tôi không phải con gái của bà...." Cô còn chưa nói xong, đã bị một trận gào khóc kinh thiên động địa cắt ngang. "Tình nhi, con làm sao vậy? Tại sao không nhận ra nương? Ta biết rồi, con bị trúng tà, người đâu, mau đi mời đạo sĩ đến làm phép trừ tà …” "Phu nhân? Tôi không phải trúng tà, chỉ là không cẩn thận nhập vào cơ thể này..." "Cái gì? Cái gì hỏi mượn cơ thể? Ngươi là cô hồn dã quỷ ở đâu đến chiếm đoạt thân thể nữ nhi ta?" Cả người phu nhân bắn ra sau vài bước, trừng Trâu Tranh thét chói tai. "Không phải quỷ cũng không phải quái. Ta chỉ là....Chính là....Ta cũng không biết." Trâu Tranh muốn giải thích, nhưng cô cũng không rõ mình đến như thế nào, nói đến sau lại chỉ vô lực rũ vai xuống, thở dài chán nản. "Ta biết chính là bệnh hồ đồ, nghỉ ngơi một chút sẽ tỉnh lại" Phu nhân cẩn thận nói, trong mắt lại tràn đầy nghi ngờ. "Phải, tôi nên nghỉ ngơi một chút" Không muốn kích thích đối phương, Trâu Tranh chỉ có thể lựa chọn tạm nhượng bộ. Chờ sau khi cô phục hồi lại sức khỏe, lại nghĩ cách tiếp! --- Một trận tiếng chuông ồn ào xen lẫn tiếng nói mơ hồ, làm Trâu Tranh mở mí mắt mệt mỏi. Trước mắt vẫn là xếp đặt trang sức cổ xưa, ngoài cười khổ ra thì cô không muốn trốn tránh sự thật cho là mình nằm mơ nữa. Cô cố sức chống đỡ cơ thể “ mình" lên, nhìn thấy hai cánh tay gầy trơ xương lởm chởm, tiện thể nhìn xuống bộ ngực phẳng lì, không khỏi thở dài. Ở thế kỷ 21, cô cũng đã không đầy đặn, không ngờ thân thể này lại gầy hơn que củi nữa, ngay cả lúc cô học tiểu học cũng phát triển tốt hơn cơ thể bây giờ nữa. Thật đáng thương tiếc! Thật vất vả xuống giường, cô phát hiện hai chân run rẩy kịch liệt giống như thạch hoa quả vậy, gần như không chống đỡ được cơ thể này, hơn nữa mới động vài cái, dường như trái tim trong lồng ngực muốn bãi công, cô sợ tới mức phải vội vàng vịn vào tường thở dốc. Xong rồi, không phải cô vô tình nhập vào một cơ thể bệnh tật triền miên đấy chứ? nếu cả đời nằm trên giường, không phải kiếp này cô hết hi vọng về nhà rồi sao? Nghĩ đến đây, sử dụng ý chí chiến thắng cơ thể yếu sức để đứng thẳng người lần nữa, bước từng bước một đi về phía tủ gỗ đặt gương song long bạch ngọc. Gương đồng phản chiếu, theo đó chiếu ra hai gò má lõm xuống vì bệnh, gương mặt trẻ tuổi với đôi mắt vô thần. Cô gái xấu quá! Trâu Tranh thấy đáng thương cho chủ nhân của thân thể này. Một cô gái đang lúc tuổi xuân rực rỡ, ngoại trừ diện mạo không ưa nhìn, thêm dáng người hình chữ nhất, cộng thêm một cơ thể bị bệnh tật, có thể không đáng thương sao? May mắn hình như nguyên chủ xuất thân không tệ, nếu không sớm đầu thai lần nữa, thế nào có thể sống tạm bợ tới hôm nay?  Thật đáng thương, nhất là....Hiện nay cơ thể này là của cô! Ở trong mắt người khác, cô lớn lên dáng vẻ không ưa nhìn, một tiểu thư nhà giàu đáng thương dáng người không có, sức khỏe cũng không có! Nghĩ đến cơ thể mình ở thế kỷ 21, tuy rằng không xinh đẹp, cũng có khí chất thanh tú, dáng người thon dài cân xứng, nhất là đủ khỏe mạnh để đánh bại các mầm bệnh hại thân, chạy nhảy rượt đuổi, không gì không được,  giống như hiện tại, vừa động một chút thì thở hồng hộc, cảm giác trái tim muốn bãi công. Tiếng vang ngoài cửa càng lúc càng lớn, làm tan đi bầu không khí tự thương xót. Trâu Tranh hít một hương thật sâu, vịn tường đi đến bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, thấy ngoài cửa tụ tập không ít người, một gã đạo sĩ một tay cầm kiếm gỗ đào nhảy quanh cái bàn, một tay lấy bùa muốn dán lên cửa sổ, không ngờ cửa sổ bị Trâu Tranh đẩy ra, cứ như vậy cái bùa kia vô tư dán lên trán Trâu Tranh, đạo sĩ ngẩn ra, những người khác cũng ngẩn ra nhìn có chút quỷ dị lại có chút buồn cười. Trong nhất thời, lặng ngắt như tờ, yên ắng ngay cả cây kim rơi trên đất cũng có thể nghe thấy. Trâu Tranh chậm rãi lấy lá bùa trên đầu xuống, trả lại cho đạo sĩ, "Xin lỗi, quấy rầy ông làm việc, mời tiếp tục." Nói xong, đóng cửa sổ lại. Ngoài cửa đạo sĩ và mọi người thấy cửa sổ đóng lại lần nữa, một lúc lâu sau, một nữ nhân bật ra tiếng khóc, những người còn lại bắt đầu náo loạn lên. "Lão gia, người xem! Người xem! Nữ nhi thật sự bị quỷ ám! Nếu không trước kia nó vốn không xuống giường được! Thế nào bây giờ lại xuống giường đi lại?!" "Có lẽ....Thân thể Tình nhi tốt lên...." Giọng nam bối rối an ủi người phụ nữ trung niên xinh đẹp Trâu Tranh gặp lúc trước. "Tốt lên cái gì?! Mười tám năm cũng chưa tốt, sẽ tốt lên trong mấy ngày sao?" Phu nhân vẫn khóc phản bác. "Yêu nghiệt! Yêu khí nặng nề!" Đạo sĩ lắc đầu liên tục. "Đại sư, người nói yêu khí gì? Thật sự có thứ không sạch sẽ trên người nữ nhi ta?" Phu nhân chớp mắt khẩn trương hỏi. "Văn phu nhân, lệnh thiên kim thân thể vốn không khỏe mạnh, nên dẫn đến cô hồn dã quỷ xung quanh luôn rình rập như hổ rình mồi. Ta nghĩ mấy ngày trước lệnh thiên kim hôn mê, khiến linh thể suy yếu quá mức, cuối cùng làm cho yêu nghiệt xung quanh thừa cơ xâm nhập, chiếm lấy thân thể lệnh thiên kim." Đạo sĩ giận dữ nói. "Đại sư, có biện pháp nào cứu nữ nhi ta không?" "Cái này....Rất khó...." "Đại sư, ta xin ngươi, mặc kệ tốn bao nhiêu ngân lượng, ta đều phải cứu nữ nhi ta." "Ta hiểu được, muốn lệnh thiên kim trở về. Trước hết phải tìm được ba hồn bảy vía của lệnh kim, ta sẽ bày đàn mời thiên binh thiên tướng thay ta tìm, về phần yêu quái chiếm thân thể nữ nhi ngươi...." Đạo sĩ khó xử trầm ngâm nhìn cửa sổ đóng chặt. "Như thế nào? Nàng ta sẽ làm tổn hại đến thân thể nữ nhi ta sao?" "Hiện tại không rõ nàng ta muốn làm gì, nhưng mà, mọi người phải chú ý cặn kẽ, nhất thiết đừng cho nàng ta chạy trốn, đương nhiên chuyện này cũng không thể tiết lộ ra ngoài, nếu không chỉ sợ xảy ra tai họa." Ánh mắt đạo sĩ hiện lên ánh sáng quỷ dị. "Đương nhiên rồi, chúng ta tuyệt đối giữ kín như bưng." Văn Tín Chương nghiêm túc gật đầu. Nữ nhi đã đính ước với thiếu gia Tạ gia giàu có sung túc nhất nhì trấn Song Long, nếu đối phương biết thân thể nữ nhi bị ám, chẳng phải muốn từ hôn sao? Bọn họ bị mất mặt là chuyện nhỏ, mất đi chỗ dựa hùng hậu bên thông gia mới là chuyện tổn thất mà ông không muốn nhất.  "Được! Bây giờ ta đưa các vị mấy lá bùa, trước tiên các vị dán lên bốn phía cửa sổ, phải cẩn thận ác quỷ gây rối nhất là ban đêm." "Hiểu rồi, chúng ta sẽ cho thêm người trông coi nơi này." "Đại sư, khi nào nữ nhi của ta mới có thể trở về." "Điều này....Phải xem vào ý trời rồi." "Người đâu, lấy một ngàn lượng bạc trắng đến đây." Văn Tín Chương căn dặn hạ nhân lấy bạc."Đại sư, mọi chuyện nhờ ông." Đạo sĩ cười nói: "Trảm yêu trừ ma là nghĩa vụ của ta, Văn lão gia yên tâm, ta chắc chắn sẽ cố hết sức cứu lệnh thiên kim." ---- "Thiếu gia, thiếu gia!" Một thiếu niên trẻ tuổi hét lớn chạy vào thư phòng, đến lúc hắn thấy người bên trong thư phòng đang cầm bút phác họa hình dáng Hàn Mai (một cành mai mùa đông) thì chợt ngậm miệng lại, nuốt lời nói vào bụng, đứng một bên xem thiếu gia vẽ tranh. Sau khi Tạ Duẫn Du hoàn thành một phần, ghi lời đề tặng, mới đặt bút xuống, thiếu niên kia lập tức lấy khăn lông ướt lên hầu hạ hắn lau tay. "Tiểu Ngũ, vừa rồi ngươi nói gì?" Tạ Duẫn Du ôn hòa hỏi. "Thiếu gia, thuộc hạ nghe nói Văn tiểu thư đã tỉnh." Tiểu Ngũ đợi hắn vừa hỏi xong, thì trả lời ngay. Nét mặt Tạ Duẫn Du vẫn nhàn nhạt như cũ mang chút nét cười nhạt. "Phải không?" "Dạ! Nhưng mà....Hình như có chút kỳ lạ." Tiểu Ngũ nói nhỏ. "Kỳ lạ?" Tạ Duẫn Du cầm bức tranh Hàn Mai lên xem kỹ. Thuận miệng hỏi. "Thiếu gia, thuộc hạ nghe nói mấy ngày trước Văn tiểu thư đã tỉnh lại, nhưng mà, đến nay vẫn không sai người đến đây thông báo, nhưng nửa đêm lại có đạo sĩ vào phủ làm phép...." Tạ Duẫn Du cười nói: "Văn tiểu thư hôn mê mấy ngày, Văn gia mời đạo sĩ vào phủ làm phép bình an cũng là chuyện thường tình, có cái gì kỳ lạ." "Thuộc hạ không nói tên đạo sĩ kỳ lạ, thuộc hạ nói kỳ lạ là mấy ngày nay toàn bộ người Văn phủ đều giữ kín không nói về chuyện Văn tiểu thư, theo bình thường Văn tiểu thư tỉnh lại là chuyện đại sự, thế mà thuộc hạ thấy khi nói đến Văn tiểu thư thì dáng vẻ ai nấy đều giống như gặp quỷ vậy, căng thẳng vô cùng." Tiểu Ngũ giải thích. Dường như Tạ Duẫn Du bị lời nói của Tiểu Ngũ gợi ra chút hứng thú. "Thật sao?" Tiểu Ngũ sùng bái nhìn chủ tử của mình, chủ tử văn nhã, phong độ của người trí thức trên mặt luôn mang ý cười, thân hình thon dài phiêu dật làm cho người ta có cảm giác cao cao tại thượng, có cảm giác không dám khinh nhờn, bề ngoài vô dục vô cầu  làm cho người ta phải dè chừng, nhưng mà sau khi tiếp xúc, mới phát hiện rằng dù thế nào thì mình cũng không thể qua mắt được nam nhân sâu sắc và thần bí này, không biết tại sao lại để lộ mọi chuyện hết lần này đến lần khác. "Dạ phải, theo như giác quan thứ sáu luôn linh nghiệm từ trước đến nay của thuộc hạ, thuộc hạ dám khẳng định Văn tiểu thư nhất định đã xảy ra chuyện, cho nên người trong Văn phủ mới thần bí như vậy." "Nếu đúng là Văn tiểu thư gặp chuyện không may, chúng ta cũng không có cách gì." Tạ Duẫn Du cười nhìn người hầu thân cận đang nhìn mình với vẻ lo lắng dò xét. "Thiếu gia, Văn tiểu thư là thê tử chưa qua cửa của người, tới cửa thăm hỏi cũng là chuyện đương nhiên...." Tiểu Ngũ nháy mắt, cầu mong nhìn chủ tử. "Tiểu Ngũ, ngươi sẽ không vì thõa mãn lòng hiếu kỳ của mình mà muốn thiếu gia ta đi gặp Văn tiểu thư đấy chứ?" Tạ Duẫn Du cười ôn hòa, cười đến mắt đều híp lại. "Thiếu gia, thuộc hạ đương nhiên không dám to gan như vậy, nhưng mà, lão gia vẫn luôn bất mãn với việc Văn tiểu thư ốm đau quanh năm, chỉ là thiếu lý do từ hôn, nếu việc Văn tiểu thư xảy ra chuyện rơi vào tai lão gia. Chỉ sợ thiếu gia còn không thể ung dung tự tại như vậy được nữa...." Tiểu Ngũ nói nhỏ. Tạ Duẫn Du cười nhìn Tiểu Ngũ, "Tiểu Ngũ, ngươi có biết hạng người nào hay rước họa vào thân không?" "Hạng người gì ạ?" Tiểu Ngũ giật mình. "Là người tự cho mình thông minh." "Hả! Dạ, Tiểu Ngũ biết sai rồi, Tiểu Ngũ tuyệt đối sẽ không vậy nữa." Tiểu Ngũ vội vàng che miệng lại, biết là trước đây thiếu gia ít khi tức giận, nhưng cũng không có nghĩa thiếu gia không tức giận. Khóe miệng Tạ Duẫn Du chứa ý cười nhạt. "Nhưng mà ngươi nói cũng có đạo lý, đương nhiên ta cần đi thăm vị hôn thê bị bệnh mới phải." Ánh mắt Tiểu Ngũ vừa tỏa sáng, vừa nói: "Dạ, thiếu gia nói phải, thiếu gia, khi nào chúng ta đi?" "Chọn ngày không bằng gặp ngày, ngay hôm nay! Nhớ mang chút thuốc bổ." Hắn đứng dậy vỗ vỗ  nếp gấp trên y phục nói. "Dạ." Tiểu Ngũ đi chuẩn bị cho việc xuất môn. Sau một nén nhang, xe ngựa xuất phát từ trấn Song Long, nửa canh giờ sau đến trước Văn phủ. Đối với việc Tạ Duẫn Du đột nhiên tới thăm làm cho Văn Tín Chương và Văn phu nhân sợ tới mức đưa mắt nhìn nhau, tay chân luống cuống không biết làm sao cho phải. "Lão gia. Làm sao bây giờ? Nếu cho hắn gặp nữ nhi, thì mọi chuyện đều xong hết rồi." Văn phu nhân vừa nghĩ đến kết quả việc nghĩa tế tốt của mình gặp nữ nhi bị ma ám của mình đã muốn té xỉu. "Không được! Tuyệt đối không thể cho hắn gặp Tình Nhi!" "Nhưng người đã đến rồi, không cho gặp được không?" "Cứ nói người Tình Nhi không thoải mái, để cho hắn trở về." Văn Tín Chương vội nói. "Tình Nhi không gặp hắn thì có thể, nhưng chúng ta không gặp hắn thì nói thế nào đây?" "Phu nhân nói rất đúng, quản gia, mau mời Tạ thiếu gia vào." Văn Tín Chương nhờ phu nhân nhắc nhở, vội sai người mời Tạ Duẫn Du vào nhà. Tạ Duẫn Du vào đại sảnh, Văn Tín Chương lập tức cố tươi cười bước lên trước nghênh đón. "Duẫn Du, lâu ngày không gặp, ngồi đi!" "Thế bá, vãn bối nghe nói Văn tiểu thư đã tỉnh, nên đặc biệt mang chút thuốc bổ đến thăm nàng." Tạ Duẫn Du cười nói. "Đa tạ, người đâu, mau nhận lấy." "Thế bá, một thời gian không gặp Văn tiểu thư, vãn bối muốn gặp mặt Văn tiểu thư được chứ?" "E là không được, sáng hôm nay Tình Nhi lại phát sốt, hiện tại đang nghỉ ngơi." Văn phu nhân vội nói chen vào. "Phát sốt? Không biết đã gọi đại phu chưa?" "Cái này....Đây là bệnh cũ của nàng, không cần mời đại phu." "Làm sao vậy được? Thân thể tiểu thư suy nhược, phát sốt là chuyện lớn, sao có thể không mời đại phu đến chẩn bệnh được? Tiểu Ngũ, đi mời đại phu đến đây." Tạ Duẫn Du cười dặn Tiểu Ngũ. "Dạ." "Đợi chút. Theo lý đáng ra nên là chúng tôi sai người đi mời đại phu chứ, sao có thể làm phiền tiểu ca nhà ngươi chứ!" Văn Tín Chương miễn cưỡng bày ra vẻ tươi cười, vội vàng sai người đi mời đại phu. "Thế bá, nếu tiểu thư không thoải mái, vậy vãn bối sẽ không quấy rầy nàng nghỉ ngơi nữa." Tạ Duẫn Du vừa đứng dậy, phu thê Văn gia lập tức lộ ra vẻ mặt thở phào. "Được được, ta biết con quan tâm Tình Nhi, nhưng mà cô nương người ta đều thích đẹp, mấy ngày nay nàng bị bệnh đều không trang điểm, chờ lần sau nàng khỏe lại, ta sẽ mời hiền chất đến." Văn Tín Chương vẫn không quên khách sáo một phen. Đôi mắt đen láy của Tạ Duẫn Du hiện lên ý cười, cũng không vội vạch trần việc bọn họ giấu đầu hở đuôi. Hợp tác được đưa ra cửa. "Tiểu Ngũ, đi xem xem Văn tiểu thư thế nào, ta ở tửu lâu chờ tin của ngươi." Tạ Duẫn Du liếc nhìn Văn phủ một cái. Ở trên xe hạ lênh cho Tiểu Ngũ. "Tuân lệnh." sau khi Tiểu Ngũ nhận lệnh, vẻ mặt tươi cười chạy đi nhanh như chớp. ----- Trâu Tranh cố gắng duỗi thân thể, từ từ thả lỏng tay chân cứng đờ. Bị người ta trông coi mấy ngày, ngoại trừ ba bữa đúng hạn và uống thuốc cố định, cô chính là một người vận động chậm rãi, thử dùng vận động giúp cho thân thể không quá khỏe mạnh này khi gặp gió sẽ không bị bệnh.  Kéo dãn gân cốt xong, Trâu Tranh nhẹ nhàng xuống giường, đẩy cửa sổ ra, gọi người canh giữ ngoài cửa: "Tiểu ca, ta đói bụng rồi, có cái gì ăn không?" Thị vệ đã không còn cảm thấy kỳ lạ với việc nàng muốn ăn cái này cái kia, cảm giác việc người tiểu thư bị quỷ ám, ngược lại càng giống "người" hơn so với trước đây. "Tiểu thư, một canh giờ trước người mới dùng xong bữa trưa." Thị vệ trả lời. "Một canh giờ trước là một canh giờ trước, ta vận động xong đã đói bụng, đói bụng chính là lúc phải ăn chút gì đó, hơn nữa đầu bếp các người làm cơm ăn ngon cực kỳ." Trâu Tranh dựa vào trước cửa sổ cố gắng bày ra vẻ mặt tươi cười hiền lành. Cái ô? Đồ ăn vốn không dùng tới cái ô mà! Đối với việc nàng hay nói ra từ ngữ quái lạ, thị vệ chỉ nhíu mày, đành phải chọn phần hắn hiểu mà trả lời: "Vận động? Tiểu thư, thân thể người không có chuyện gì chứ?" "Thân thể ta có bệnh, nhưng nếu không vận động thân thể lại càng không khỏe. Các ngươi không nên cho nàng nằm cả ngày, không bệnh đều nằm ra bệnh." Trâu tranh không cho là đúng nói. Vừa nghe Trâu Tranh dùng giọng điệu người thứ ba nói với mình, lông tơ thị vệ dựng đứng lên, nghĩ đến phía đối diện không phải là người bình thường, ngay cả hứng thú nói chuyện cũng bị mất. "Dạ dạ, bọn thuộc hạ lập tức kêu người mang cơm đến, mời tiểu thư nghỉ ngơi." Những lời này rõ ràng là chấm dứt nói chuyện, Trâu Tranh thở dài một tiếng, suy sụp hạ mặt thức thời đóng cửa sổ lại. Trên nóc nhà không xa, Tiểu Ngũ kinh ngạc nhìn khuê phòng Văn tiểu thư có người mở cửa sổ nói chuyện với thị vệ bên ngoài, ăn vận không giống thị nữ, nhưng Văn tiểu thư luôn tiều tụy vì bệnh làm sao có thể xuống giường đi lại được? Càng kỳ lạ là, vì sao phải sai thị vệ trông coi nơi này? Rõ là không muốn cho người bên trong  đi ra. Tiểu Ngũ khó hiểu, nhưng thấy gã thị vệ đóng cửa sổ lại rồi vội vàng rời đi, trong lòng càng thêm tò mò. Hắn lặng lẽ nhảy xuống mái nhà, cách thị vệ một khoảng, tưởng rằng thị vệ phải đi tìm người, ai ngờ hắn lại đi đến phòng bếp chuẩn bị đồ ăn, nói muốn đưa cho tiểu thư. "Thế nào? Nàng ấy lại muốn ăn cái gì sao?" Nữ đầu bếp trừng to đôi mắt hỏi. "Đúng vậy đó." "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tiểu thư thật sự bị trúng tà sao? Chỉ mới có vài ngày dường như biến thành một người khác?" Tuy rằng nữ đầu bếp không quá tin chuyện ma quỷ kỳ lạ này, mấy ngày nay hành vi của tiểu thư thật sự là cổ quái. "Ngươi với nàng có nói chuyện với nhau không, vẻ mặt, khẩu khí kia hoàn toàn là một người khác." Thị vệ lắc đầu nói. "Thật sự là quỷ ám sao?" "Ai biết, Hoàng đại sư nói là yêu nghiệt, nhưng ta thấy thật ra nàng rất bình thường, chỉ là đôi khi nói những lời làm người ta nghe không hiểu." Thị vệ nhún vai nói. "Loại chuyện này có thể giấu được bao lâu? Nếu Tạ thiếu gia biết tiểu thư trúng tà, không từ hôn mới lạ." Nữ đầu bếp vừa hâm nóng đồ ăn, vừa nói. "Kỳ thật điều kiện của Tạ thiếu gia như vậy, gia thế, xem như tiểu thư chúng ta trèo cao." Một đầu bếp khác hạ giọng nói ra cách nghĩ của hạ nhân. "Nói cũng phải tiểu thư bệnh quanh năm, thành thân thế nào được? Bên ngoài có rất nhiều thiên kim tiểu thư đang chờ, chờ Tạ thiếu gia từ hôn, hoặc là cưới tiểu thiếp qua cửa trước!" Nữ đầu bếp không có thành kiến gì với tiểu thư nhà mình, nhưng quanh năm khó gặp mặt được một lần, nên không có cảm tình gì cũng phải. "Nếu là vị tiểu thư hiện tại này, có lẽ Tạ thiếu gia sẽ không từ hôn. Tiểu thư....Tính cách tiểu thư trở nên cởi mở hơn!" Thị vệ nói ra cảm nhận đối với Trâu Tranh. "Nhưng nói thế nào cũng không phải là tiểu thư." "Nói cũng phải." "Đây này, thức ăn và cơm đã nóng rồi, mau bưng đi cho nàng ăn đi!" Đầu bếp đặt khay đồ ăn thịnh soạn vào bên trong hộp đựng thức ăn giao cho thị vệ. Thị vệ nói lời cảm tạ rồi xách hộp đựng thức ăn rời đi, chỉ để lại Tiểu Ngũ trốn một bên kinh ngạc không ngậm được miệng. "Thật sự là trúng tà sao?" Tiểu Ngũ nhìn về phía khuê phòng của Văn tiểu thư. Lẩm nhẩm tự nói.