Công ty của Quốc Thái nằm ở trung tâm thành phố, giao thông Hà Nội rất kỳ lạ, bất kể giờ nào trong ngày cũng đầy người trên đường, từ nhà Giang Long đến trung tâm phải đi qua mấy phố một chiều ô tô khá vòng lòng. Bách Diệp hoàn toàn không muốn trễ giờ trong cuộc hẹn đầu tiên, sợ tắc đường nên khởi hành từ 2 giờ. Cậu đến nơi sớm hơn dự kiến đến hai mươi phút và quyết định ngồi chờ ở sảnh gần tới giờ hẹn mới báo cho lễ tân, tranh thủ thời gian rảnh quan sát một vòng. Tòa nhà công ty khá to và rộng chứng tỏ tài chính không đến nỗi eo hẹp, bố trí cũng rất nhã nhặn, nhân viên đồng phục đàng hoàng, thái độ lịch sự. Mấy hôm nay, Bách Diệp đã tìm hiểu qua về công ty này, kinh doanh đa ngành nghề nhưng mạnh nhất là mảng du lịch – khách sạn. Có vẻ như Quốc Thái tuy ăn chơi đàng điếm, theo lời Giang Long nói, nhưng cũng là loại có năng lực. Trong giờ làm việc, người ra kẻ vào khá tấp nập, nghe chừng làm ăn thuận lợi, trừ phi những người này là chủ nợ. Bách Diệp ngồi làm thám tử một hồi, căn đúng đến 3 giờ kém 5 phút mới ra lễ tân báo danh, nói có hẹn với tổng giám đốc. Cậu được mời lên một phòng họp nhỏ có sẵn máy tính, máy chiếu trông rất pro. Chỉ khoảng 2 phút sau, Quốc Thái và một người đàn ông tầm hơn năm chục tuổi bước vào. Hai bên chào hỏi, giới thiệu theo đúng nghi thức. Người đi cùng Quốc Thái là quản lý dự án khách sạn Floral ở Đà Nẵng mà hôm trước anh ta đã quảng cáo. Ông chú trình bày một tràng về công ty, dự án và mong đợi của công ty. Cậu nghe mà thấy hơi mất tự tin. Công trình này không nhỏ, lỡ có một sơ suất thì không chỉ đi tong chút tiếng tăm vừa vất vả gây dựng mà còn làm ảnh hưởng đến toàn thể dự án. Bách Diệp thầm tính toán đề xuất chia nhỏ các gói thầu và chỉ nhận những phần vừa phải với năng lực hiện tại. Bách Diệp tuy hám tiền nhưng được cái biết mình biết ta, không tham những thứ quá tầm với, nói một cách khác, là một người rất thực tế. Cậu nói sơ qua ý kiến này với bên Quốc Thái, nhận được ánh mắt hài lòng của đối phương. Quốc Thái thích vẻ thanh tân của Bách Diệp ngay từ lúc đầu tiên nhìn thấy cậu trong vườn nhà Giang Long nhưng kinh doanh là kinh doanh, anh không ngu đến mức thuê một kẻ chẳng ra gì đảm nhiệm công trình tiền tấn của công ty, chỉ là nhân tiện khảo nghiệm tư cách và tư chất cậu bé này. Khi xem qua năng lực công ty Green Trees, anh đã biết Floral quá sức đối với Bách Diệp nhưng vẫn thử xem cậu sẽ phản ứng thế nào. Thái độ của Bách Diệp không khiến anh thất vọng. Lăn lộn thương trường nhiều năm, người gian kẻ trá đã gặp phải quá nhiều, khi giao dịch, anh thường ưu tiên những người đáng tin cậy dù năng lực thấp hơn đối thủ khác một chút. Anh vẫn thường bảo em gái khi chọn chồng, nên chọn người có đạo đức hơn là kẻ đẹp mã lắm tài mà đạo đức kém. - Vậy cậu hãy gửi cho tôi đề xuất cụ thể về các gói thầu, tôi sẽ xem xét. - Tôi muốn đến tận nơi để khảo sát, anh có thể thông báo với địa phương giúp được không? - Được. Cậu dự định khi nào đi? - Tôi cần chuẩn bị một số thứ. Thứ sáu này được không? - Không vấn đề. Tôi sẽ báo khách sạn cử người tiếp cậu. - À, có thể cho tôi copy bài trình bày vừa rồi của anh Thắng không? - Đương nhiên. Các vấn đề cơ bản đã thảo luận xong, Bách Diệp xin phép ra về. Ông Thắng nhìn theo bóng cậu khuất sau cửa kính, liếc sang Quốc Thái đang bày ra bản mặt thỏa mãn mà thở dài, không biết nên mừng hay nên lo cho cậu bé kia nữa. Quốc Thái là một người đầy mâu thuẫn. Trong mắt nhiều người, anh sống quá phóng đãng, không biết tiết chế, rõ ràng chẳng phải hình ảnh doanh nhân thành đạt đáng kính. Nhưng ở mặt khác, anh làm những việc mà nhiều người “đánh kính” khác không sánh được. Không giống như Giang Long xuất thân gia thế, Quốc Thái khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, trải qua vô vàn gian khó mới có được cơ ngơi như ngày hôm nay. Trong suốt quá trình ấy, bị lừa gạt có mà được người giúp cũng có, Quốc Thái luôn ghi nhớ những gì người khác đã làm cho mình, không có những người đó, có lẽ anh chưa có ngày nay. Vì vậy bây giờ, đủ mạnh rồi, anh thích nâng đỡ những người trẻ khởi nghiệp như mình ngày xưa. Sự tử tế ấy của Quốc Thái, Giang Long không có được. Giang Long có thể bỏ một số tiền lớn đóng góp cho quỹ nhân đạo, từ thiện hay phát triển nào đó chẳng kém gì Quốc Thái nhưng tấm lòng của Quốc Thái là thứ không thể đong đếm. Và một khi anh đã quyết định nâng đỡ ai, anh sẽ dốc sức truyền thụ từ kinh nghiệm đến hỗ trợ cơ hội, tài chính. Nếu Bách Diệp lọt vào mắt xanh của anh thì đó là may mắn của cậu. Nhưng nói qua cũng phải nói lại, giả may Quốc Thái vừa ý Bách Diệp không chỉ vì chuyện làm ăn mà còn vì vấn đề tình ái thì anh cũng không ngại gộp hai chuyện làm một cho tiện. Tất nhiên, Quốc Thái không ép buộc ai bao giờ, chỉ có điều, con người lòng tham vô đáy, người tài thường có tật, nhất là người trẻ tuổi thường tự cho mình là thông minh mà không nhận ra đâu là giới hạn. Từng có một cô gái rất xuất sắc được Quốc Thái để mắt, cô gái này có nền tảng giống hệt anh hồi trẻ nên gây được cảm tình rất lớn. Cô không đẹp đài các như Mỹ Ngọc nhưng so với mặt bằng chung cũng đáng gọi hai tiếng “giai nhân”, hợp khẩu vị Quốc Thái. Trước khi đặt vấn đề tình ái với cô, Quốc Thái đã thông báo cung cách làm việc của mình nhưng cô quá tự tin, cho rằng với nhan sắc này, trí tuệ này, chẳng người đàn ông nào thoát khỏi lưới tình của mình. Một mình làm nên sự nghiệp, Quốc Thái đã kinh qua bao nhiêu thủ đoạn, người ngoài khó lòng biết được, những tiểu xảo vặt vãnh của cô nàng tất nhiên không qua được mắt anh. Như đã nói, điều quan trọng nhất với Quốc Thái không phải tài năng mà là đạo đức (dĩ nhiên là đừng “có đức mà không có tài”). Đọc tập tài liệu về những gì cô nàng lén lút làm sau lưng mình, anh đã vui vẻ tiễn em gái lên đường. Không có chống lưng của Quốc Thái, cô gái tụt dốc không phanh trong sự nghiệp dù trước đó cô tỏ ra rất tiềm năng. Cô đã đi quá nhanh, nền tảng chưa vững chắc nên chỉ cần cột trụ biến mất, cơ ngơi của cô lập tức sụp đổ. Cô chuyển sang làm gái bao cao cấp và nuôi mối hận với Quốc Thái. Chỉ tiếc đời không như phim truyền hình, chẳng đại gia nào vì một gái bao mà làm mếch lòng một đại gia khác, chuyện vì người đẹp báo thù bất chấp khuynh gia bại sản chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng. Khi vừa manh nha lợi dụng các mối quan hệ để tô xấu Quốc Thái, cô nhanh chóng bị gạt khỏi cuộc chơi. Sau đó, ông Thắng không nghe nói gì về cô nữa. Quốc Thái biết hết những gì xảy ra với người tình cũ nhưng chỉ cười khẩy. Dân kinh doanh lớn là thế, tốt bụng và tàn nhẫn dường như song hành. Mười mấy năm qua, anh đã ăn cả trái đắng lẫn quả ngọt của những việc mình làm nên vô cùng tâm đắc câu “gieo nhân nào gặt quả nấy”. Con gái ông Thắng chỉ hơn cô kia vài tuổi nên mặc dù hiểu rõ con người luôn phải chịu trách nhiệm về những hành động của mình, ông vẫn cảm thấy đôi chút xót xa. Ông không hy vọng lại nhìn thấy một người trẻ tuổi bị rơi vào vòng xoáy ma ảo của tiền và tình khi chưa đủ định lực. * Bách Diệp hoàn toàn không biết đằng sau lưng mình có lắm suy tư trăn trở đến thế, mà dù có biết thì cậu cũng chả thèm quan tâm. Giờ cậu còn mải tính toán cho dự án mới. Vừa đánh xe ra khỏi hầm, cậu vừa sắp xếp lại thông tin buổi họp ban nãy.