Tình yêu của người nổi tiếng nhí 17 tuổi
Chương 19 : Tức giận
-Tại sao lại ở bệnh viện tâm thần hả?-Tôi giật mình hỏi chàng vơi giọng chua chát kia.-Không lẽ ông …bị …-
Khám cho bà coi não có phẳng không?-Chàng xỏ tay vào túi bỉu môi đưa mặt sát tôi ghẹo.
-Cái đồ heo đần này..-Tôi tức đến nỗi gân xanh trên đầu in cả hình não tôi lên.-Chở tôi về.
-Không.-Chàng khẳng định.
-Nhanh đi.-Tôi kéo áo chàng năn nỉ như đứa con nít mới lên 3 kêu anh mình dắt đi tè vậy :3 :3
-Không.-Lại câu nói khẳng định ấy.
-Híc….-Tôi ức trong lòng. Không lẽ chàng định dắt mình vào cái nhà thương điên này thật.-Chở Ân về đi,Ân hứa là sẽ chăm ngaon,không chửi Lộc là heo đần nữa,sẽ nấu ăn và dọn dẹp thật tốt.
-Nói lại nghe thử.-Chàng đưa tai gần đến tôi hơn nữa.
-Ân hứa sẽ chăm ngoan,không chửi Lộc là heo đần nữa,sẽ nấu ăn và dọn dẹp thật tốt.-Tôi thuật lại câu nói bằng giọng uể oải.
-OK.-Cơ mà vẫn đần ra vì không biết từ bao giờ chàng đã lấy điện thoại và thu âm lại quơ quơ trước mặt tôi chọc chơi.
-Cái đồ heo đần….
-Hey ban nãy nói gì vậy….-Chàng lấy điện thoại ra mở lại câu nói ban nãy thu âm lại dơ lên. “-Ân hứa sẽ chăm ngoan,không chửi Lộc là heo đần nữa,sẽ nấu ăn và dọn dẹp thật tốt” cứ vang mãi bên tai tôi. Cứ nghĩ đến là tôi bực mình,cái này mà đăng lên facebook nó còn ghê gớm hơn là mấy tấm ảnh cực bựa kia nữa. Mất công công chúng là suy diễn Từ Minh Ân đang theo đuổi Lưu Xuân Lộc thì lúc đó chắc mình đâm đầu vô cột điện đi cho nhanh.
-Ông…
-Tui sao?
-A..con Lộc.-Đang cãi nhau,giọng nói của ai vang lên làm tôi và chàng quay sang.
-A….con chào dì Linh.-Chàng lễ phép cúi đầu.Lần đầu tiên tôi thấy chàng lễ phép với người lớn như vậy. Chứ mọi ngày cái mặt vẫn chành bành cả hàng thế kỉ. Chàng liếc nhìn sang tôi,ý ra hiệu cũng nên lễ phép với dì.-
Hì..con chào..dì…Linh-Tôi ngại ngại cúi chào nhẹ nhàng.
-Ừ…con..hai đứa đến lâu chưa? Mau vào đi.-Dì cười cười xoa đầu tôi. Hành động làm tôi đỏ cả mặt lên. Đã là con nít đâu mà xoa đầu,làm tôi áy náy đến tận trong t-rym. Nhìn sang,cái bản mặt tếu tếu của chàng nhìn tôi cười tum tỉm khi mặt tôi vẫn không ngừng đỏ.
-Dạ mới đến thôi dì.-Chàng khoác vai dì vào. Nhìn cư xử tự nhiên của chàng bây giờ không phải là của Lưu Xuân Lộc trên ti vi mang bản chất lạnh lùng kia mà bây giờ là đứa con nít lên 5 mang tên Lưu Xuân Lộc.
Tôi lẽo đẽo theo sau hai người với khuôn mặt đáng thương trong khi bọn họ nói chuyện luyên thuyên rồi cười rôm ra. Nhìn tôi bây giờ có khác gì là đang bị phân biệt chủng tộc đâu. Thật là bực mình. Tự nhiên bắt họ dậy sớm,mang cả đống đồ ăn nặng trịch,bây giờ thì lẽo đẽo theo sau như nô tì theo hầu chủ nhân đi khám bệnh não phẳng vậy. Tôi bức rức vò đầu mình.
-Con bị sao vậy? Bộ không thoải mái chỗ nào hả?-Dì quay sang nhìn tôi từ lúc nào không hay. Cười cười hỏi thăm.
-À….không sao dì.-Tôi vừa nói vừa diễn tả theo hành động.
-Lại đây.-Dì mỉm môi,xòe tay quắt quắt tôi lại.Tôi đứng chựng lại 1 giây,nhìn dì cứ hiển nhiên mẹ tôi. Tôi lê thê đi từ từ đến nắm lấy tay dì cười cười.
-Vâng.
Truyện khác cùng thể loại
79 chương
100 chương
21 chương
127 chương