-Bà bị điên hả? -Cứu người đi.-Tôi lấy gấu bông bịt hai lỗ tai lại. -Cứu gì? Không liên quan. -Từ Minh Ân sẽ trả nợ ông sau.-Tôi lấy gối ra,ngước mặt lên nhìn nói như con nít. -Không.-Chàng khẳng định. -Tui cứ ở lì đấy.-Tôi quay lưng sang ôm gấu ngủ một giấc dài. Chàng nhếch nữa miệng nhìn sang tôi. Chắc là khó chịu lắm. Gặp tôi,tôi cũng thế. Nhưng biết sao giờ,nhà nhóc và nhỏ thì quá. Hết đêm nay thôi,ngày mai sẽ sửa soạn thật đẹp để nói chuyện với chàng. Ấy thế mà cũng tới sáng nhanh gớm. Hôm nay tôi dậy sớm hơn mọi khi.(7h) :3. Tôi đang ngáp ngắn ngáp dài,ươn mình ra sau. Chàng từ phòng bước ra,đang cầm ly nước trên tay nhìn tôi bằng nữa con mắt. Tôi thấy chàng là mắt sáng lên. -Ông ngồi đi. Chàng quay lưng sang nhìn tôi. Rồi cũng đến đặt đít nhẹ nhàng lên ghế sofa đối diện. -Đương nhiên rồi. Vì đây là nhà của tôi mà. -Tui có chuyện muốn nói với ông. Chàng nhếch nữa miệng nhìn sang nơi khác. -Chuyện gì? -Nhà tui…nó có vấn đề về điện. -…. -Hôm qua tại tui sợ quá mới có những hành động như vậy. Tôi xin lỗi ông nhiều.-Tôi coi bộ cũng lễ phép quá ha. Chàng vòng tay trước ngực nhìn nghiêng tôi. -Quản lí của tôi chuẩn bị đi Hà Nội. Tôi không còn ai thân thích ở nơi này nữa. Ông có thể cho tôi xin ở nhờ vài ngày khi nhà tôi sữa chữa lại được không. Tôi hứa tôi sẽ không làm gì phiền đến ông đâu.-Tôi vừa nói vừa dùng hành động. -Cô không có bạn thân sao? Câu hỏi của chàng mở lên. Bất chợt,tôi để ý,phải rồi đến bây giờ mà tôi chưa có một người nào là bạn thân cả. Cuộc sống của tôi hình như chỉ có sự cô đơn. Nếu không có nhóc và nhỏ,tối sẽ sống sao? Chắc tại vì tôi chưa mở lòng đón nhận ai đó làm bạn hay tại vì tôi không có ai muốn làm bạn với tôi nhỉ? -Tôi…không….có….bạn….-Tôi nặng từng chữ. -…..-Chàng chẳng nói gì,chỉ nhìn tôi chằm chằm. Không biết chàng có hiểu được gì từ trong tôi. Người mà chẳng có nổi đến một người bạn bình thường. -Đến nổi một người bạn bình thường tôi cũng không có.-Có phải lúc này sẽ cảm động. -Bà dọn đồ qua đây rồi kêu thợ đến sửa nhà đi.-Chàng đứng phất dậy đi sang tôi. Con người gì đâu,ít ra cũng ngồi lại mà nghe hết tâm sự của họ chứ. Lạnh lùng nên chẳng ai chơi mới đúng là chàng đấy,khinh người mà.Tôi liếc sang chàng. -Đừng có ngó nghiêng ngó ngửa ra như vậy.Ở nhờ mà còn đưa cái mặt bự ra như thế tôi cho ở ngoài đường đấy.-Chàng nhìn thấy ánh mắt đứt cổ kia của tôi. Phang lại một câu mà nghe chua lòng. :3