Trong 3 ngày, Nana chỉ hết ăn rồi lại ngủ, ko ngủ thì ngồi xem tivi, ko xem tivi thì lại đi chơi. Bọn hắn thì lo lắng suốt ngày thở dài. - Thực sự em ko thấy lo lắng gì àk?_Leo lay vai Nana - Lo với chả lắng, em đang bận_Nana gạt tay Leo để tập chung xem hello jadoo trên disney - Thế giữa anh với cái thứ vớ vẩn này, ai quan trọng hơn_Leo chỉ tay về phía TV - Anh đang nói cái gì vậy? Tất nhiên là..._Nana nhìn Leo cười làm Leo cũng cười theo_...là hoạt hình của em_Nana nói xong lại xem tiếp - Yaaaaaaaaa! Em có fải em anh ko?_Leo hét toáng lên - Ko_Nana hồn nhiên đáp lại - Em...em_Leo tức giận ko nói lại được - Em biết em xinh đẹp, giỏi giang, nên ko cần nhìn em như thế_Nana phẩy phẩy tay như muốn đuổi - AAAAAAAA, em làm anh tức chết mà_Leo gào ầm lên - Chuyện nhỏ, sở trường của em mà_Nana cười khẩy - Xem lại đi_giọng nó lạnh tanh cất lên - Thôi mà chị_Nana nhìn nó bằng ánh mắt ngây thơ vô (số) tội - Ngay và luôn_nó gằn giọng - Dạ vâng_Nana dở khóc dở cười cầm cuốn sách lên đọc. Nó ko nói gì chỉ lặng lẽ tắt tivi, Leo lúc này đang ngạc nhiên vì nói Nana từ lúc nãy đến giờ ko nghe. Nó vừa nói 1 câu thì nghe răm rắp ko dám trái lệnh. - Em biết anh đang nghĩ gì, đến em cũng ko biết vì sao lại nghe lời chị ấy như thế, ở chị ấy toát ra 1 vẻ khiến người khác ko thể cãi lại, 1 cảm giác khiến người ta tin tưởng_Nana vẫn nhìn chằm chằm vào cuốn sách dày hơn 500 trang. Ngày hôm sau, chưa đến 8h đã chật kín cả hội trường, điều quan trọng là có chính hiệu trưởng là giám khảo trong cuộc thi này. - Thầy hỏi điều bao nhiêu thì các em trả lời, đọc chủ đề là được, ko cần rõ nội dung, chỉ 3 câu thôi_HT cười - Ko fải là đọc ra ư?_Ánh giật mình. Mấy ả chỉ học vài điều trang đầu vì nghĩ bọn nó ko có sách nên chắc chắn sẽ thua. - Sợ à?_Nana cười - Tôi...tôi mà fải sợ à?_ả vênh lên - Goodluck!_Nana nháy mắt làm ả tức lộn ruột - Chúng ta bắt đầu nhé, Ánh, điều 2_HT hỏi ả trước - Ko đi học muộn ạ_ả cười - Tốt, Thảo, điều 78 - Lễ phép với thầy cô_Nana đáp lại mà ko cần nghĩ. Thầy hiệu trưởng gật đầu hài lòng quay sang ả - Hạy cho thầy biết điều 197 nói gì Ả nhăn mặt, lén lút nhìn xuống đám ở dưới cầu cứu - Làm bài đầy đủ trước khi đến lớp ạ_ả kêu lớn tiếng - Đúng, nhưng yêu cầu học sinh ở dưới ko nhắc, đặc biệt là nhóm bạn Vy_HT chỉ về phía mấy ả làm mặt mấy ả tái mét_lần này tạm bỏ qua, Thảo, điều 224 - Tôn trọng, ko gây xích mích, kéo bè kéo phái cách ly bạn bè_Nana vẫn thản nhiên trả lời HT lại 1 lần nữa mỉm cười hài lòng ( thầy HT ko biết Nana là thư kí chủ tịch đâu), mấy ả cũng tròn mắt nhìn, ko có sách sao Nana có thể trả lời được, mấy à nhìn nhau sợ hãi và điều đó đập ngay vào mắt nó. Nó nhìn mấy ả 1 cách lạnh lẽo, đôi môi cũng nhếch lên 1 vẻ khinh thường. - Câu quyết định nhé, Ánh cho thầy biết chủ đề điều 300 cho thầy_HT nhìn ả - Dạ, điều 300 là...là...là..._ả lắp bắp, đến điều 200 ả còn chưa đọc qua huống chi là 300, 1 quyển sách hơn 500 điều khoản mà ả đọc hơn 1 tuần đến điều 200 đã là quá siêu phàm với cái IQ ko đến 3 chữ số của ả rồi - Ko cậy quyền thế để đuổi học sinh ra khỏi trường, 100% là do Diamond đầu tư nên ko có 1 tập đoàn nào trên thế giới được phép dùng quyền thế đuổi học sinh, nếu có kẻ dám lộng hành trong trường thì HT có quyền đuổi học ko cần ý kiến chủ tịch_Nana khoanh tay trước ngực, mắt nhắm lại, dựa lưng vào ghế trả lời 1 cách cực kì thong thả, như kiểu đây là điều đương nhiên mà ai cũng biết. Tất cả ai ai cũng bất ngờ, tròn mắt nhìn Nana như người ngoài hành tinh. Chỉ có nó là bình thản, suốt 1 năm trời nó bắt Nana học nội quy công ty hơn 1000 trang, chỉ là 1 điều khoản nhỏ mà cũng rất chi tiết đến từng milimét, mà nội quy trường chỉ là 1 nửa nội quy công ty thì Nana trả lời được là điều đương nhiên. Ko trả lời được nó còn phạt đấy chứ. Sau 1 hồi tròn mắt nhìn Nana như sinh vật lại, HT vội vàng lật lật quyển sách trên bàn. - Chính xác ko sai 1 từ_HT thốt lên - Cảm ơn thầy_Nana gật đầu với thầy_thắng rồi chứ_Nana hất mặt về phía mấy ả. - Ngày mai sẽ là vòng thi cuối cùng_ả Mai vênh lên - Thua 2 vòng rồi chưa chán à?_Win chán nản - Ko bao giờ tao chịu thua bọn mày đầu_ả Mai quát lên - Rồi rồi, điếc tai quá, mai muốn thi gì_San nhăn mặt ngoáy ngoáy tai - Thi nấu ăn_ả cười khẩy - Nấu ăn?_bọn nó đồng thanh (trừ nó đã đi chỗ khác từ lâu) - Ko dám à?_ả Lan cười khẩy - Vâng, sợ quá, sủa nhiều thật cắn người ko đấy?_San ra vẻ sợ hãi Mấy ả tức giận bỏ đi.