Diệp Nhi, muội xong chưa thế!? Sắp tới giờ rồi! An Nhiên ngồi gác chéo hai chân lên bàn, người thuận theo đó mà trượt xuống chiếc ghế sofa đơn, tay thì cầm điện thoại bấm bấm, thi thoảng lại ngẩng đầu lên xem Bảo Diệp xong chưa, miệng lẩm bẩm vài từ sau đó trở về như cũ. Tư thế của một nữ sinh trung học điển hình. Khi sự kiên nhẫn cuối cùng tiêu tan, An Nhiên không nhịn được nữa mà ngồi thẳng dậy, vuốt vuốt nếp nhăn ở chiếc áo hoodie màu lục cô mới miễn cưỡng mua vài ngày trước, sau đó đi vào phòng mình, dứt khoát mở cửa. Một tiếng trước con bé bảo cô đi ra phòng khách để nó thay đồ, cô chỉ cảm thấy có hơi khó hiểu, con bé muốn thay thì cứ thay, cô có nói gì đâu mà nó phải đuổi cô ra ngoài? Tuy nghĩ thế nhưng cô vẫn đi ra. Bây giờ thì cô hiểu rồi. Trước mặt An Nhiên là một cô bé lớp bốn thấp hơn cô một cái đầu rưỡi môi đỏ chót, tóc buông xõa, mái buộc lệch bằng ruy băng màu lục, váy bò chữ A, áo len tay phồng đồng tông với ruy băng, giày thể thao đen trắng. Khóe môi cô khẽ giật giật, giờ cô mới thấy câu Tuổi trẻ tài cao thật là thâm thúy. Từ nhỏ đến lớn cô chưa bao giờ tự đi ra ngoài sắm cho mình một bộ quần áo đẹp ưng ý, toàn bộ đồ trong tủ của cô trừ áo tiếp ứng đều là mẹ cô tự chọn tự mua, hoàn toàn không có ý kiến của cô. Thế nên quần áo thường ngày của bọn con gái bây giờ có thể là son phấn, áo trễ vai, váy suông dài giấu quần, giày Vans hay Fila gì đấy. Còn cô chỉ mãi mãi chung thủy với mặt mộc, áo phông và quần jean mà thôi. Cái áo hoodie này cũng là cái áo đầu tiên cô tự chọn. An Nhiên thấy nó trên Taobao, dáng không tồi, mà giá cũng được, 30 tệ. Bởi cô nghĩ, mặc áo dài tay tiếp ứng Thiên Gia đến concert của Vương Nguyên có phải là quá khinh người không, hơn nữa hai nhà vừa trải qua một vụ war điên cuồng về vấn đề phẫu thuật thẩm mỹ. Hạ An Nhiên cô không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ fan đồng đội đánh sứt đầu mẻ trán. Thế nên mới cắn răng rút tiền ra mua. Mà hình như hơi lạc đề rồi. Bảo Diệp!!!! Muội dám lấy son của cô Thu Hương hả!? An Nhiên bất bình hét lên trong khi Bảo Diệp bày ra khuôn mặt ngây thơ vô số tội: Muội xin phép cô ấy rồi mà. Cô nhất thời nghẹn ứ họng, không nói được câu nào. An Nhiên nhìn lại mình, rồi lại đưa mắt đến con bé kém mình tám tuổi trước mặt. Gu thời trang của cô tệ tới thế sao? Bảo Diệp nhanh chóng chớp thời cơ nắm lấy tay cô kéo ra cửa: Tỷ không có gì để nói thì mau đi thôi, chúng ta sắp muộn rồi. An Nhiên thở dài rầu rĩ, từ đầu đến cuối lại bị một con bé lớp bốn dắt mũi, thật là đau lòng mà.