Tình yêu của độc duy là gì
Chương 15
Thiên Lam dắt tay Bảo Diệp trở về quán lẩu. Suốt cả quãng đường đi, Bảo Diệp liên hồi tò mò quay xuống nhìn người đang lững thững đi theo sau rồi hỏi cô Lam tỷ, ca ca kia sao cứ đi theo chúng ta vậy?, con bé vẫn chưa nhận ra đó là ai. Cô chỉ ậm ừ cho qua, ngoài mặt điềm tĩnh mà lòng như lửa đốt. Cô vô cùng, vô cùng muốn biết lý do Vương Nguyên cứ theo sau mình là gì. Hơn nữa, cậu ấy phải đi cùng quản lý hay ai đó chứ, dù có là mua đồ đi chăng nữa, vừa mới kết thúc concert mà?
Vương Nguyên mất hồn một lúc, cứ đi theo cô gái Tứ Diệp Thảo kia một hồi mới thức tỉnh, cậu định vội quay đầu lại đi về lẩu quán nhưng chợt nhận ra mình đang đi đúng hướng. Chẳng lẽ... cô gái cam kia với cậu cùng có chung một điểm đến?
...
An Nhiên giữ nguyên tư thế gục mặt xuống bàn từ khi Thiên Lam với Bảo Diệp đi tới tận bây giờ. Cô đã thức đêm mấy hôm rồi, lớp mười hai đen tối quả thật đáng sợ. Tranh thủ thời gian quý báu thành mà ngủ một lúc có lẽ cũng không sao. Nhưng tới lúc cô tỉnh dậy, xung quanh vẫn vắng tanh không bóng người.
An Nhiên ngáp một cái rõ to, bước vào nhà vệ sinh ở góc phòng rửa mặt. Cô vừa chạm vào dòng nước đã suýt nhảy dựng lên, lạnh chẳng khác gì nước đá vậy. Tuy lạnh là thế nhưng cô vẫn đắp nước lên mặt. Chất lỏng buốt giá vừa tiếp xúc với da thịt làm An Nhiên tỉnh hẳn người. Cô kéo quầng thâm ở dưới mắt, nhìn kỹ gương mặt mình trong gương, không hiểu sao lại hồi tưởng về lúc nhìn thấy Thiên Tỉ.
Nói thật một câu, lúc ấy tâm trí cô hoàn toàn trống rỗng. Sau khi hồi phục lại thần trí rồi, cả người cứ như ở trên mây, muốn xuống cũng không cam tâm tình nguyện nữa. Gặp được cậu ấy, quả thật đã dùng hết may mắn của cả kiếp người, lại còn được cậu ấy chú ý đến. Tuy chỉ là một cái gật đầu lịch sự, người ta lại còn coi cô với tư cách fan đồng đội mà giữ gìn phép tắc, nhưng chả sao cả. Thử hỏi xem trên trái đất này, có mấy ai được gặp thần tượng ở khoảng cách gần? Mấy ai được thần tượng để tâm?
Nhưng chắc chắn một điều, cả hành tinh này chỉ có cô là lâm vào tình huống dở khóc dở cười này mà gặp được idol thôi...
Chợt nhớ tới cái vòng khắc chữ của mình, cô lấy ra khỏi túi quần đeo vào tay.
An Nhiên đi ra khỏi nhà vệ sinh, ánh mắt vừa vặn chạm phải hai người con trai ngồi ở bàn cách bàn cô tầm bốn, năm mét. Cô chỉ nhìn lướt qua hai giây, không để ý cho lắm, ngồi xuống chỗ của mình, tiếp tục gục xuống bàn ngủ.
Tiểu Khải đang nói chuyện với Thiên Tỉ đột nhiên chuyển ánh mắt đến cô gái ngồi ở góc phòng. Anh hơi giật mình, lấy khẩu trang che mặt, ra hiệu cho người đối diện quay đầu lại. Thiên Tỉ hơi khó hiểu làm theo, động tác sau đó cũng y hệt Tiểu Khải, quả đúng là ở gần nhau lâu quá đến chân tay cũng bất giác mà học tập theo người kia.
Tuấn Khải hơi cúi đầu, nói thầm với Thiên Tỉ: Giờ tính sao?
Chuồn chứ còn sao. Thiên Tỉ lườm. Lộ ra lại bị xào couple. Đọc fic của mấy bả nhà tím toàn Vãng Tích*, em ngán lắm rồi.
Chú nghĩ hơi sâu xa rồi đấy, chuồn bây giờ thì Vương Nguyên tính sao?
Điện thoại để làm cảnh hả? Ông đã già lại còn lẫn nữa à? Hoặc xuống phòng dưới đợi ấy.
Người già tức tới nổ phổi đang định trả lời, bỗng ánh mắt lại chạm phải một thứ không nên thấy.
Trên tay cô gái kia, đeo chiếc vòng khắc chữ Dịch Dương Thiên Tỉ màu đỏ vô cùng lộ liễu.
Tiểu Khải trợn trừng mắt, nhìn Thiên Tỉ nói Thiên Chỉ Hạc, khẩu hình miệng vô cùng khoa trương. Thiên Tỉ há hốc mồm, từ từ quay đầu lại, nhìn kỹ lại người kia.
Hình như... trang phục có chút quen quen?
Như sực nhớ ra điều gì, Thiên Tỉ đập mạnh xuống bàn một cái, hét toáng lên Đúng rồi!
Biểu cảm người đối diện viết rõ năm chữ thằng này có bệnh à in hoa trên mặt.
An Nhiên nghe thấy tiếng động hơi mơ màng ngẩng đầu lên. Đập vào mắt là bóng lưng có hơi quen thuộc của một trong hai người con trai kia. Có lẽ vì gối đầu vào cánh tay lâu quá nên mắt nổ đom đóm, khung cảnh trước mặt vô cùng mơ hồ. Hạ An Nhiên vốn không phải người có kiên nhẫn, hơn nữa cơn buồn ngủ đang lên đến cao trào, cô gục xuống cánh tay, tiếp tục ngáy.
Tiểu Khải thở phào một cái, quay sang lườm kẻ gây họa kia tóe điện. Cũng coi như thoát một kiếp đi, nói lời này có hơi tàn nhẫn một chút, nhưng thật may mắn là Thiên Chỉ Hạc kia không nhận ra Thiên Tỉ. Anh quay sang nhéo người đối diện một cái làm cậu la lên oai oái.
Tuấn Khải nói thầm nhưng ngữ điệu vẫn gắt. Im lặng một chút không được hả? Bị lộ thì mày là người chết chứ không phải anh đâu!!
Vớ vẩn? Cô gái kia là fan Vương Nguyên mà? Thiên Tỉ không đồng tình kêu lên.
Sao lại biến thành fan thằng kia?
Anh lại lẫn à? Nhìn kỹ lại trang phục cô gái kia đi, là fan may mắn được chụp ảnh cùng Vương Nguyên đấy. Mới chưa đầy hai tiếng trước mà đã quên rồi à??
Ơ, thế còn cái vòng tay?
Tranh luận một hồi, hai người lại quay ra nhìn lại. Thiên Tỉ vuốt cằm, gật đầu công nhận.
Cái vòng kia chắc đúng thật, nhưng rõ ràng đúng là người fan may mắn kia mà?
Ờ ha, mày phân tích cũng đúng. Nhưng cái vòng kia là sao?
Thiên Tỉ nhướn mày tựa như đang nghĩ ngợi, sau đó quay sang Tuấn Khải: Chắc người này vừa là Tiểu Thang Viên vừa là Thiên Chỉ Hạc?
Cũng có thể xét khả năng này. À mà mày nhớ lúc ở hậu trường Dương ca bảo hai đứa ký poster nhóm cho một Tứ Diệp Thảo may mắn không? Chắc bạn này là... Đoàn Gia?!
Tuấn Khải tự bị cho suy luận của mình dọa cho lạnh sống lưng. Fan nhóm cũng không có gì đáng sợ nhưng mà... anh cũng không biết nữa...
Thiên Tỉ nuốt nước miếng.
Vậy thì.... chẳng lẽ....
----------------------
(*) Vãng Tích: Khải Thiên, Khải là công, Thiên là thụ. Còn Hồng Trần là Thiên Khải, Thiên là công, Khải là thụ. Nhân tiện cho mọi người biết, t chèo Hồng Trần nha=)))))))
Truyện khác cùng thể loại
349 chương
10 chương
52 chương
10 chương
111 chương
8 chương
43 chương