Sau khi ba người đi vòng vo tam quốc hết ngỡ này tới ngõ khác một hồi, đến mức An Nhiên một tay dắt Bảo Diệp, tay kia cứ hết ngáp rồi lau nước mắt mãi. Đang đi, Thiên Lam đột ngột dừng lại. Tới nơi rồi. Bảo Diệp với An Nhiên theo phản xạ nhìn lên. Là một quán ăn nhỏ có hai tầng, bên ngoài cửa hiệu chỉ đề một chữ 燚 (diệc), còn lại không có gì đáng chú ý... Không có gì bỏ bụng suốt cả buổi chiều, cái dạ dày không đáy của An Nhiên bắt đầu biểu tình không ngừng. Hai người kia nghe thấy tiếng động kỳ lạ liền quay sang. An Nhiên tuyệt nhiên im lặng, tai dần đỏ lên. Thiên Lam ho khan hai tiếng. Chúng ta vào đi. Ba người bước vào, cửa kính đụng vào chuông gió kêu leng keng, tạo nên âm thanh rất vui tai. Tuy nhìn ở bên ngoài có vẻ rất cũ kỹ nhưng bên trong lại cực kỳ sạch sẽ, từng chiếc bàn ăn mặt đá cùng ghế khảm trai được xếp ngăn ngắn. An Nhiên thử sờ lên mặt bàn, ngay lập tức cảm giác mát lạnh truyền tới, có vẻ vừa được lau dọn xong. Thiên Lam đi trực tiếp vào trong, gọi lớn: Dì Lục ơi! Vài giây sau, có một cô gái bước ra, mới bật ra chữ chào mừng bỗng im bặt, sau đó lại trở vào bên trong. Mấy phút sau, một bác gái đã đứng tuổi xuất hiện ở cửa trong, tuy khuôn mặt đã có dấu vết của năm tháng nhưng ánh nhìn vẫn toát lên vẻ dịu dàng, phúc hậu. Thấy Thiên Lam, ngay lập tức lại gần, kích động đưa hai tay nắm chặt vai cô, khuôn mặt dường như xúc động không nói nên lời. Cuối cùng sau vài phút im lặng, dì cố kìm lại sự vui mừng, nói: A Lam, cháu đến mà sao không báo trước với dì một tiếng? Thiên Lam cười cười: Cháu hôm nay có vài chuyện cần giải quyết, tình cờ địa điểm cần tới lại khá gần chỗ dì, tiện dẫn bạn ghé qua luôn. Dì Lục thở dài: Ôi trời ạ, mấy năm rồi không gặp, cháu lớn hẳn ra rồi, ra dáng thiếu nữ rồi đấy. Cháu xem, hàng quán vài năm nay cháu không đến cũng buôn bán ế ẩm hẳn luôn kia, dì với chú còn đang định đóng cửa kia. Ấy ấy, lẩu của dì là ngon độc nhất vô nhị rồi, còn ai sánh được nữa, sao lại đóng cửa là thế nào! An Nhiên đứng sau chớp chớp mắt, ra đây là quán lẩu sao. Cô nhìn kiến trúc cổ xưa như từ thời nhà Đường này cứ tưởng là bán đồ ăn Trung Hoa cổ truyền chứ. Dì cười, hàng lông mày rậm như người Đông Bắc giãn ra. Sau đó như nhớ ra điều gì, dì ngó ngó ra cửa. Con bé này, chỉ giỏi nịnh! Thế bạn cháu đâu rồi? À đây ạ. Thiên Lam kéo An Nhiên đang bế Bảo Diệp lên vài bước đứng cạnh mình. Giới thiệu với bác, đây là bạn chung chí hướng với cháu, Hạ An Nhiên, còn đây là em gái cậu ấy, Hàn Bảo Diệp. Cháu chào dì. An Nhiên hơi cúi đầu, sau đó quay sang Bảo Diệp đang nhìn trước nhìn sau. Muội chào dì đi. Bảo Diệp sượng sùng nhìn dì Lục, hơi ngập ngừng nói: Cháu chào dì ạ. Dì lại cười lần nữa, khoé mắt dường như lấp lánh giọt lệ. Cô bé này đúng là giống hệt cháu hồi nhỏ. Gặp ai cũng chỉ núp sau mẹ, suốt ngày ngồi một góc vẽ vời! Không cần khách sáo thế đâu, ngồi đi! Dì phẩy tay, đi vào bên trong nhà. An Nhiên định ngồi xuống thì Thiên Lam bảo: Lên tầng đi, dì nói thế chứ buổi tối khách đông muốn chết, thể nào chút nữa cùng ùa vào cho mà xem, tớ trải nghiệm rồi. ... Về cơ bản thì trên tầng không khác gì với bên dưới. Nhưng mà, bên ngoài khung cảnh lại rất đẹp~ Cửa sổ vì trời lạnh mà bao phủ hơi nước, xuyên qua những giọt sương ẩm ướt ấy là mảng đen xen lẫn ánh vàng nhàn nhạt của đèn đường, sau đó khung cảnh trải dài sau nó là thành phố Bắc Kinh về đêm. Từng ánh đèn xếp chồng từng lớp đủ màu lên nhau, nhìn kỹ còn thấy cả đèn pha của từng chiếc taxi đang lao vun vút, đường phố vẫn còn rất nhộn nhịp. Thiên Lam rơi vào trầm mặc một lúc, sau đó không hiểu sao lại đứng dậy. An Nhiên, tớ ra ngoài mua chút đồ uống nhé. Cô còn chưa kịp mở miệng thì Bảo Diệp đã reo lên: Lam tỷ, cho muội đi nữa! Muội muốn mua kẹo hồ lô! Thiên Lam chớp chớp mắt, ngạc nhiên nhìn Bảo Diệp. Cô nhớ không nhầm lúc hàn huyên trên đường tới thì An Nhiên nói cô bé này cũng lớp bốn rồi, vậy mà dễ dàng đi với người lạ như vậy hả? An Nhiên mấp máy môi định nói gì đó nhưng lại thôi, sau đó im lặng lấy áo khoác bông với quần thu trong túi ra mặc cho Bảo Diệp, con bé cũng rất ngoan, để yên cho An Nhiên hành sự. Xong xuôi, cô bế Bảo Diệp đứng cạnh Thiên Lam, bảo: Nhớ nghe lời Lam tỷ, rõ chưa? Bảo Diệp gật đầu, cười tươi rói. Cậu... không sợ tớ bắt cóc con bé đi hả? Thiên Lam nhướn mày, nếu là cô, cô sẽ không để muội muội của mình làm thế đâu. An Nhiên quả quyết lắc đầu. Không hiểu sao, cô lại đặc biệt tin tưởng cô gái nhà cam này, chỉ là cô gái đem lại cho cô một cảm giác rất thân thiết, còn đặc biệt an toàn nữa. Với lại, Thiên Lam còn rất khác biệt, không như mấy con người thảo mai cũng thuộc Đoàn gia, cô cảm nhận được, cô gái này thực sự yêu mến cả TFBOYS. Thiên Lam dường như hiểu được suy nghĩ của An Nhiên, ánh mắt có chút dao động, sau đó một tay dắt Bảo Diệp, đi ra phía cửa rồi còn quay đầu nói một câu: Thế tớ đi nhé. Lúc đi ra ngoài, Thiên Lam buột miệng nói một câu: Bình thường muội muội cũng vì đồ ăn mà dễ dàng đi với người lạ như vậy sao? Con bé lắc đầu nguầy nguậy. Vương Nguyên... Vương Nguyên ca ca không phải cũng như vậy sao, ca ấy bị người lạ bắt mà vẫn lấy tiền mua đồ ăn mà tỷ? Thiên Lam đơ người vài giây mới hiểu con bé nói gì. Cô phá lên cười, bóp mũi Bảo Diệp trêu chọc: Trời ạ, Bảo Diệp muội muội, ca ấy trong Run for time là bị thợ săn bắt, bị loại rồi nên mới đi mua đồ ăn hạ hỏa! Chứ đâu cam tâm tình nguyện vì đồ ăn mà chết trong lòng người lạ chứ! Hahaha Bảo Diệp giả vờ trưng ra bộ mặt khó hiểu sau đó lờ đi, nhưng từ cổ lan tới tai đều đỏ bừng lên rồi. Thiên Lam lại cười thêm hai tiếng, chị em nhà này, đúng là quá giống nhau đi!