Editor: Cửu Beta-er: Yulmi2704 Hạ Tu nghe Giản Ngôn nói xong, không kìm được nở nụ cười. Tuy hai người họ đứng khá là xa nhưng vẫn không thoát được việc có người tới bắt chuyện. Trong chốc lát Hạ Tu chẳng thể nào phân thân ra được, chỉ có một mình Giản Ngôn đứng bên là ăn được uống được mà thôi. Nghe nói đồ ăn ở tiệc đính hôn đều do Úc thị cung cấp hết nên bữa ăn này coi như là đáng giá rồi. Hôm nay Hạ Tu gióng trống khua chiêng đưa cô tới đây, lại còn giới thiệu cô với người nhà của anh nữa, đương nhiên sẽ có người để ý rồi. Cũng có người đến chào hỏi Giản Ngôn, lần sau gặp mặt có khi cô đã thành Đại thiếu phu nhân nhà họ Hạ cũng không chừng. Tuy Giản Ngôn có phần hơi miễn cưỡng nhưng vẫn lễ phép ứng đối với người bắt chuyện với mình. Mãi đến khi có một quý ông vươn tay ra định bắt tay cô thì cô mới hơi do dự. Đối phương chỉ muốn chào hỏi theo lễ nghi thôi, nhưng cô biết phải làm thế nào với anh ta đây? Nói mình ghét đàn ông, không muốn bắt tay đàn ông à? Lý do này nghe sao mà hoang đường thế? Do cô mãi mà không đáp lại, đối phương bắt đầu tỏ vẻ hoài nghi. Bây giờ cho dù Giản Ngôn có nói thêm điều gì thì cũng chỉ để lại cho người ta ấn tượng xấu mà thôi, nên đành liều mạng bắt tay anh ta. Động tác của cô rất nhanh, tay cả hai chỉ nhẹ nhàng nhàng chạm một cái rồi buông, nhưng cô vẫn thấy cảm giác buồn nôn quen thuộc đang từ từ trào dâng. Sắc mặt cô trắng bệch, khóe miệng miễn cưỡng mỉm cười với họ: “Ngại quá, tôi muốn tới phòng rửa tay một chút.” Cô nói xong liền vọt ra ngoài cửa, khóe mắt Hạ Tu nhìn thấy cô đang định rời đi thì cũng mỉm cười nhìn người trước mặt, cáo từ: “Thật ngại quá.” Anh đặt ly rượu trong tay xuống, đi theo Giản Ngôn ra ngoài. Giản Ngôn vừa ra khỏi tiệc đính hôn liền vội vàng tìm một khoảng ban công trống, thở hổn hển mấy cái liền. Gió đêm đông lạnh thấu xương, nhưng cái lạnh ấy ngấm vào cơ thể lại dường như có thể áp chế được cảm giác khó chịu trong lòng. “Em sao thế?” Hạ Tu bước tới từ phía sau, vẻ mặt lo lắng nhìn cô. Giản Ngôn hít một hơi thật sâu, sau đó nghiêng đầu nhìn anh cười: “Không sao đâu.” Hạ Tu nhíu mày: “Thế này mà em còn bảo là không sao. Em có biết sắc mặt em bây giờ khó coi lắm không hả?” Giản Ngôn: “Hồi nãy em có bắt tay với đàn ông, em vốn nghĩ chứng ghét đàn ông của em đã khỏi rồi, ai ngờ không phải, em chỉ không kháng cự anh thôi.” Hạ Tu nắm lấy tay phải của cô, những ngón tay lạnh như băng lại càng làm cho lông mày anh nhăn lại thêm mấy phần: “Tay này phải không?” Anh nâng tay cô đưa lên môi mình, nhẹ nhàng hà từng hơi: “Thấy tốt hơn chưa?” Nhiệt độ trên tay của Hạ Tu dường như đang nhẹ nhàng len lỏi tới trái tim cô, Giản Ngôn gật đầu: “Vâng, em xin lỗi.” Tuy cô đã cố gắng lắm rồi, nhưng mà cô chạy thẳng đi như thế, sẽ khiến người khác nghĩ nhiều. “Chẳng sao cả.” Hạ Tu khẽ vén mãi tóc dài của cô, giọng nói nhu hòa như ánh trăng: “Thật ra anh còn chẳng muốn người khác chạm vào em cơ.” Giản Ngôn cuối cùng cũng cười: “Kì lạ lắm nhé, tại sao anh chạm vào em thì em lại không thấy khó chịu nhỉ?” Hạ Tu cong môi, bước lại gần cô thấp giọng nói: “Vậy thế này thì sao?” Lời nói thốt ra cùng lúc với nụ hôn của anh chạm vào môi cô. Lúc này đây, anh không những quyến luyến trên môi cô mà còn dịu dàng len vào trong đôi môi vốn không khép lại ấy, nhẹ nhàng đưa đầu lưỡi của mình vào. Giản Ngôn vừa bị động lại vừa hoảng sợ, chưa kịp làm gì để kháng cự thì đã thấy cánh tay của Hạ Tu tự nhiên vuốt ve trên người mình, cô nhíu mày khẽ đẩy anh một cái: “Này này, cái váy này mấy trăm vạn lận đó, anh đừng có phá của em mà.” Hạ Tu búng búng trán cô, cười khẽ: “Bây giờ mà em còn quan tâm đến cái váy ấy hả?” “Đương nhiên rồi, mấy trăm vạn chứ có ít đâu.” Hạ Tu hỏi vặn: “Mấy trăm vạn quan trọng hay anh quan trọng?” “… Anh ấu trĩ thật đấy.” “Ấu trĩ thì ấu trĩ! Em nói đi, cái gì quan trọng hơn?” “…” Giản Ngôn còn chưa kịp trả lời anh thì giọng nói tức giận của Từ Oánh đã từ đâu vang tới: “Hai người đang làm cái gì thế?” Hạ Tu cau mày, không vui nhìn cô ta: “Chúng tôi làm gì cũng phải báo cho Từ đại tiểu thư biết sao?” “Anh…” Từ Oánh giận tới mức mặt biến sắc, giống như đang nghiến răng nghiến lợi nói: “Chỗ này ngay cạnh tiệc đính hôn đấy! Hai người ở chỗ này làm chuyện như thế không thấy xấu hổ à?” Hạ Tu lạnh lùng cười, giúp Giản Ngôn chỉnh trang lại váy: “Từ đại tiểu thư nói phải. chúng tôi phải về nhà trước đây, cáo từ.” “Hạ Tu, anh!” Từ Oánh đang còn đang muốn nổi giận thì Hạ Tu đã kéo thẳng Giản Ngôn xuống tầng. Đi tới chỗ đậu xe, Giản Ngôn cẩn thận nhấc váy ngồi xuống ghế phụ, Hạ Tu thấy cô nhìn mình chằm chằm, vừa khởi động xe vừa hỏi: “Em muốn nói gì thế?” Giản Ngôn chớp chớp đôi mắt xinh đẹp thật nhanh, hỏi: “Cô nàng Từ Oánh đấy thích anh à?” Hạ Tu lái xe, cười nhạt: “Không phải đâu, thứ cô ta thích nhiều lắm, anh chỉ là phần không quan trọng thôi.” Mắt Giản Ngôn giật giật, mỉm cười nhìn Hạ Tu: “Ấy, trước em quên hỏi, anh đã từng có bạn gái chưa thế?” Hạ Tu cười thành tiếng: “Chưa từng, này, không phải em tưởng Từ Oánh là người yêu cũ của anh đấy chứ?!” Giản Ngôn: “Em có biết đâu, thế nên em mới hỏi anh mà. Hơn nữa lần trước em tặng anh cái bàn quỳ, chắc anh chưa vứt đấy chứ?” Bây giờ thì Hạ Tu dở khóc dở cười: “Cô ấy không phải bạn gái cũ của anh thật mà, cô ấy là một cặp với Hạ Thần từ hồi cấp 2 rồi.” “Cấp 2 ấy hả?” Hạ Tu giả vờ kinh ngạc nhìn cô: “Ngay cả học sinh cấp hai mà em cũng không tha sao?” “… Có sao đâu, bây giờ học sinh cấp 1 còn yêu sớm được nữa là.” Hạ Tu lắc đầu cười: “Mãi tới năm bảy tuổi anh mới đến Hạ gia mà. Do quan hệ của hai nhà khá là thân thiết, con nít cũng hay chơi chung nữa. Từ Oánh với Hạ Thần không chênh tuổi là bao, cứ quấn anh cả ngày. Cô ấy hồi đấy vẫn là một cô nhóc đơn thuần đáng yêu, tuy anh lạnh nhạt với người khác vì mẹ anh nhưng cô bé vẫn chạy đến nới chuyện với anh, còn đem cho anh nhiều quà vặt mà cô ấy thích nữa.” Giản Ngôn hạch sách: “Đấy nhé, không chỉ học sinh tiểu học, mầm non bây giờ cũng biết cách cua trai luôn rồi.” Hạ Tu cười bất đắc dĩ: “Hồi đấy mới bé tí có biết cái gì đâu? Chắc chắn là do anh đẹp trai nên người ta mới muốn chơi cùng thôi mà.” “Da mặt anh cũng dày thật đó.” Có điều, Từ Oánh mới còn bé mà gu thẩm mĩ đã khá chuẩn rồi. Hạ Tu cười nói: “Nếu mà nói như em thì lúc bé anh được nhiều người thích lắm nhé.” Giản Ngôn bĩu môi, hỏi tiếp: “Thế sau đó thế nào? Nếu Từ Oánh thích anh thì tại sao lại làm bạn gái Hạ Thần.” Hạ Tu: “Có lẽ do người nhà cô ấy thấy cô ấy chơi thân với anh quá nên mới nói vài câu.” Giản Ngôn dừng việc đùa cợt lại: “Nói gì cơ?” “Kiểu như là… anh chỉ là đứa con hoang, Hạ Thần mới là người thừa kế của Hạ gia chẳng hạn.” Giản Ngôn bỗng thấy bực mình: “Cô ấy còn bé thế mà đã tính đến những việc như thế rồi sao?” Hạ Tu cười châm chọc: “Cho dù cô ấy không hiểu, nhưng bố mẹ cô ấy hiểu. Lúc cô ấy lên tiểu học còn cố tình học khác trường với Hạ Thần nữa, lúc ấy anh cảm thấy nó khá là mắc cười.” Có điều bây giờ nó chẳng ảnh hưởng gì tới anh cả, nhiều năm như thế, anh đã quá quen bộ mặt dối trá của những kẻ xung quanh anh rồi. Giản Ngôn rất rất khó chịu, không biết nên an ủi anh như thế nào cho phải, sao cô cứ nhất thiết phải đụng đến chỗ đau của anh làm gì chứ? Hạ Tu nói xong thì nghiêng đầu nhìn Giản Ngôn: “Thế còn em thì sao? Em không lo à? Có lẽ sau này anh sẽ chẳng lấy được xu nào từ nhà họ Hạ, chỉ có thể tự lực cánh sinh thôi.” Giản Ngôn: “Không quan trọng, em có tiền mà, đủ đảm bảo anh ăn ngon ngủ ngon.” Hạ Tu cười lớn: “Vậy anh cảm ơn Đường Chỉ sư phụ trước nhé, tương lai của nhà chúng ta phải trông cậy vào em rồi.” “Ok ok, không thành vấn đề, anh chỉ cần phục vụ em cho tốt là được rồi.” Nét cười trên mặt Hạ Tu có chút thay đổi “Em muốn được anh phục vụ như thế nào? Giống hồi nãy được không?” “Sao anh đen tối thế?” Hạ Tu cười ha hả, nhìn cô nói: “Yên tâm đi, anh sẽ không để em phải chịu khổ đâu.” Anh thấy có lẽ Đường Chính nói đúng rồi, việc gì anh phải nhường mấy người Hạ Thần chứ? Sau khi đưa Giản Ngôn về nhà, anh đương nhiên là sẽ không tiếp tục câu chuyện lúc nãy. Giản Ngôn lên lầu thay đồ, anh đoán tối nay cô chưa ăn no nên vào bếp tìm nguyên liệu nấu cơm cho cô ăn. Lúc Giản Ngôn xuống mới kinh ngạc nhìn anh: “Bắt đầu sự nghiệp phục vụ nhanh thế sao?” Hạ Tu mập mờ nhìn cô: “Đúng thế, mà không chỉ như thế này thôi đâu.” Khuôn mặt Giản Ngôn như bị lửa đốt, rõ ràng là cô trêu anh trước, cuối cùng lại bị anh trêu tới ngượng luôn. Cô sợ anh định làm gì thật nên cơm nước xong liền đuổi anh về, chén bát cũng không để anh rửa nữa. Lúc Hạ Tu về đến nhà thì chỉ còn mình Hạ Cảnh Long ngồi ở phòng khách, anh cũng chẳng quan tâm là tiệc đính hôn đã kết thúc hay chưa, càng không muốn hỏi nhiều nên làm lơ Hạ Cảnh Long, đi thẳng lên lầu. “Hạ Tu.” Hạ Cảnh Long gọi anh lại, Hạ Tu dừng bước, xoay người hỏi ông: “Có chuyện gì thế?” Hạ Cảnh Long hỏi: “Hồi nãy sao con lại về trước?” “Giản Ngôn thấy không thoải mái, tôi đưa cô ấy về.” “Cô ấy không sao chứ?” “Không sao.” “Thế thì tốt.” Hạ Cảnh Long gật đầu, vẻ mặt lại có chút hoảng hốt: “Chẳng hiểu tại sao con bé lại làm ta nhớ đến mẹ con.” Ông ta nhắc tới chữ “Mẹ”, cũng làm cho chút kiên nhẫn cuối cùng của Hạ Tu biến mất. Anh quay người lên lầu, Hạ Cảnh Long lại níu lại: “Ba biết gần đây con có bất hòa với em trai, nhưng con yên tâm, ba đã nói rồi, ba xây dựng bách hóa Tinh Quang vì mẹ con, ba nhất định sẽ để nó lại cho con.” Hạ Tu quay đầu nhìn ông đầy lạnh lùng: “Ông nghĩ tôi thèm muốn gia sản của ông lắm sao? Nếu không vì mẹ tôi, thì mấy năm nay tôi cũng chẳng buồn quản lí cái bách hóa Tinh Quang đấy đâu.” Giọng của Hạ Cảnh Long mang chút tang thương: “Ba biết con hận ba, là ba có lỗi với mẹ con…” “Biết lỗi thì có ích gì? Bà ấy đã không còn lâu rồi.” Hạ Tu nói xong, không quay đầu lại bước thẳng lên lầu.