Tình Yêu Còn Mãi
Chương 2 : Nợ tình
Mặc dù hôm nay là thứ bảy, nhưng Hạ Khải Thành vẫn phải họp hành cả ngày. Quý Đồng theo dõi tin tức trên mạng, cũng biết được gần đây dự án bất động sản Nam Thành vừa mới khởi công, công việc của anh chồng chất là điều khó tránh khỏi. Tuy nhiên giờ anh đã thảnh thơi một chút, cô sẽ kiên nhẫn đợi.
Cách đây hai năm, khi Quý Đồng chuyển ra ngoài ở riêng, khu vực cô thuê phòng vẫn chưa sầm uất nên tiền thuê phòng khá rẻ. Nhưng hai năm trở lại đây,vùng này phát triển tương đối nhanh, hơn nữa còn trở thành địa điểm cư trú của cộng đồng sinh viên Hàn Quốc đang học tập tại thành phố Tịnh, điều kiện sinh hoạt ngày càng được cải thiện.
Căn hộ của Quý Đồng nằm trên tầng hai một tòa chung cư, vốn dĩ có một ban công nhỏ nhưng đã được chủ nhà thiết kế lại thành cửa sổ lồi. Lúc rời khỏi nhà họ Hạ, cô mang theo một con mèo tai cụp, đặt tên là Cherry. Hiện giờ Cherry đã được bốn tuổi, người tròn vo mũm mĩm, sở thích là cắn dây giày.
*(Bay windown) cửa sổ nhô ra khỏi nhà.
Cả đêm ngồi ngoài trời giá rét, Quý Đồng về đến nhà liền đi tắm nước nóng, nhưng cơn đau đầu vẫn bám riết chưa chịu đi. Chứng bệnh này xuất hiện từ khi gia đình cô gặp chuyện. Năm đó, mới mười hai tuổi, đang trong giai đoạn phát triển tâm sinh lý quan trọng, lại thêm bản tính khá nhạy cảm, nên cô mới mắc chứng đau nửa đầu và kéo dài tới tận bây giờ.
Tắm táp xong, cô ôm Cherry nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi. Nhưng vì trong lòng chất đầy tâm sự, càng yên tĩnh cô lại càng khó ngủ. Hạ Khải Thành vẫn chưa liên lạc lại, cô chỉ có thể tiếp tục đợi.
Nằm mãi cũng chán, Quý Đồng trở dậy khoác thêm áo rồi ra ngồi ở cửa sổ lồi. Mãi đến khi trời tối sầm, cô mới cảm thấy đói. Lúc này đã là tám giờ, nhưng chẳng có tâm trạng nấu nướng, cô bèn đứng dậy định lấy gói bánh quy ăn tạm. Vừa xoay người, cô liền trông thấy một tệp ảnh ném bừa trên sô pha. Mấy hôm trước, Cố Kim Đông đến nhà cô ăn cơm rồi bỏ quên ở đây, thế nhưng trong lúc cô không ở nhà, Cherry đã tranh thủ gặm mất.
Thời buổi kỹ thuật số bây giờ, rất ít người rửa ảnh, chỉ có Cố Kim Đông là hứng thú với việc này. Thực ra anh ta không phải nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, chụp ảnh là sở thích từ khi anh ta đang học đại học, về sau tự lập nghiệp bằng nghề này.
Anh ta nhận chụp ảnh cho những tạp chí nhỏ trên mạng, thu nhập không ổn định, nhưng đổi lại sẽ quen biết được nhiều người. Chẳng hạn như bây giờ, trên tay Quý Đồng là mấy chục tấm ảnh màu sắc tươi tắn, không phải ảnh của khách hàng, mà chỉ là Cố Kim Đông tùy ý rửa ra. Bối cảnh khác nhau, người mẫu khác nhau, chính xác mà nói thì phải là: Những cô gái khác nhau.
Một ngày trôi qua, Quý Đồng đã có thể bình thản đối diện với chuyện của Cố Kim Đông. Cô không cần thiết phải tự làm khổ bản thân vì điều này. Công việc của Cố Kim Đông có đặc thù riêng, ngày ngày tiếp xúc với những người mẫu trẻ trung xinh đẹp, lần này để cô bắt gặp như vậy, chắc chắn những chuyện cô không biết còn nhiều hơn thế. Đã đến bước này, tốt nhất là chia tay trong hòa bình.
Quý Đồng tìm một túi giấy đựng số ảnh kia lại, bất ngờ phát hiện trong đó có một tấm hình của mình. Trong ảnh, cô ngồi bó ghế bên bệ cửa sổ lồi, chăm chú nhìn màn hình laptop. Thực ra, diện mạo của Quý Đồng không đến nỗi nào, chỉ có điều đuôi mắt hơi nhếch lên mang chút lạnh lẽo, không được lòng các bậc “bô lão” cho lắm. Nhưng có một điều không thể phủ nhận, ấy là Cố Kim Đông lựa chọn góc chụp rất đẹp. Thời điểm là lúc xế chiều, ánh hoàng hôn ấm áp làm nền phía sau, gương mặt nghiêng nghiêng của cô bị che phủ một phần bởi mái tóc mềm mại, càng tôn thêm vẻ dịu dàng.
Quý Đồng đột nhiên cảm thấy chán nản. Cô lấy hết những bức hình của mình trong tập ảnh kia ra rồi ném vào thùng rác, lòng dễ chịu hơn hẳn. Tối qua đến chỗ hẹn với Lục Giản Nhu, Quý Đồng đã chuyển di động về trạng thái im lặng, sau đó không để ý tới, kết quả bị Cố Kim Đông gọi liên tục đến mức sập nguồn. Cô sạc pin, khởi động điện thoại rồi ngồi thất thần ở trên sô pha, do dự không biết có nên gọi lại cho Cố Kim Đông hay không. Suy cho cùng, trốn tránh chẳng giải quyết được gì, đằng nào cũng phải nói rõ ràng mọi chuyện với nhau.
Quý đồng còn chưa kịp quyết định thì diện thoại đã đổ chuông.
“Xuống đi!” Giọng điệu của Hạ Khải Thành đã trở lại bình thường, tuy rằng vẫn có phần uể oải.
Cúp máy, Quý Đồng vội vàng chải đầu gọn gàng, thần sắc lúc này đã khá hơn nhiều. Cô với lấy chiếc áo khoác đẹp nhất rồi nhanh chóng chạy xuống nhà.
Nhà họ Hạ nằm ở khu trung tâm thành phố, đây là nơi có tốc độ phát triển và hiện đại hóa nhanh nhất nên những tập tục truyền thống không còn nhiều. Mấy năm nay, những con ngõ nhỏ và tứ hợp viện giảm đi đáng kể, chỉ còn di tích vương phủ hoặc những tòa nhà cổ của những dòng họ lớn không thể động vào thì mới được lưu giữ. Dấu vết phồn hoa một thời kia bây giờ đã thuộc về chủ mới
(*)Ngõ nhỏ: Từ gốc là 胡 同 (hutong): Tên gọi những con ngõ điển hình thường thấy ở khu phố cổ Bắc Kinh – Trung Quốc, cùng với tứ hợp viện trở thành một nét đặc trưng trong kiến trúc cổ của thành phố này.
Tứ hợp viện: Kiểu kiến trúc nhà cổ của người Trung Quốc, xuất hiện phổ biến ở thủ đô Bắc Kinh. Khu nhà nằm trên một diện tích lớn hình vuông, chính giữa là khoảng sân rộng, bốn cạnh là bốn dãy nhà quay mặt vào sân, tạo nên một tổ hợp khép kín và hoành tráng, không gian yên tĩnh được bao bọc bởi bốn bức tường vững chắc, là nơi ở của gia đình giàu có hoặc quan lại.
Hạ Khải Thành và Quý Đồng ngôi ở hàng ghế sau, Vi Lâm ngồi vào ghế lái phụ. Bầu không khí trong xe có phần ngột ngạt. Từ lúc Quý Đồng lên xe, Hạ Khải Thành hoàn toàn phớt lờ cô, sự chú ý của anh tập trung hết vào tập tài liệu trên tay. Khi xe vào khu trung tâm thành phố, Hạ Khải Thành như chợt nhớ ra điều gì, bèn ngẩng đầu lên nói: “Về nhà đừng làm trò gì hồ đồ, ông đang bệnh đấy”.
Quý Đồng thấy lòng quặn thắt. Năm nay, ông nội đã tám mươi tư tuổi, khi cô dọn ra ở riêng, sức khỏe ông vốn đã rất kém.
“Bệnh tim tái phát phải không? Sao anh không nói sớm với em?”
Trong mắt Hạ Khải Thành thoáng hiện vẻ châm chọc, nhưng rất nhanh chóng trở lại trạng thái bình thường. Anh không muốn tranh luận với cô, chỉ thở dài nói: “Năm ngoái phát hiện ra ông bị nhồi máu não, người già vẫn tường hay mắc bệnh này. Sau đó đến khoảng giữa năm, ông bị ngã, không quá nghiêm trọng nhưng vẫn đưa ông đi khám, kết quả lại phát hiện trong não ông có một khối u. Ông hiện giờ nhiều tuổi rồi… không thể tiến hành phẫu thuật”.
Lúc này Quý Đồng mới hiểu lý do Hạ Khải Thành chịu nhượng bộ để mình về. Nếu không phải vì ông nội bệnh nặng, cho dù cô có quấn lấy anh làm phiền cả một tuần, chắc chắc anh cũng không đồng ý. Càng nghĩ càng cảm thấy căm hận, Quý Đồng lặng lẽ quay đầu nhìn ra cửa sổ.
Vốn không phải là người nói nhiều, nhưng lúc này Vi Lâm đột nhiên mở miệng: “Lão gia bây giờ không được minh mẫn cho lắm, cô nên chuẩn bị sẵn tinh thần”.
Quý Đồng không nhẫn nhịn được nữa, ngoảnh lại chất vấn Hạ Khải Thành: “Bệnh tình ông đã nặng đến mức độ này rồi sao anh vẫn còn giấu em, anh có lương tâm không hả?”.
Hạ Khải Thành liếc Vi Lâm một cái, anh ta lập tức quay lên, không dám ho he thêm câu nào nữa. Sau đó, Hạ Khải Thành lại tiếp tục công việc dang dang dở của mình, đến nghi sắp xếp xong tập tài liệu trong tay, anh mới lên tiếng: “Nếu anh nhớ không nhầm, năm đó lúc chuyển ra ngoài, em có nói với anh rằng, từ nay về sau không có bất cứ liên quan nào tới người trong nhà nữa”.
Quý Đồng mất kiềm chế, vung tay lên định tát Hạ Khải Thành nhưng anh dã kịp thời tóm lấy tay cô. Anh không hề tỏ ra tức giận, như đã đoán trước được cô sẽ có phản ứng này. Tuy nhiên, cái nhìn nảy lửa của anh vẫn khiến cô tự ý thức được phải thu tay về, ngồi ngay ngắn lại vị trí ban đầu. Bấy giờ, anh mới nói tiếp: “Nhà họ Hạ dù sao cũng đã nuôi nấng em trưởng thành, bây giờ ông nội bị bệnh như vậy, em có muốn giả bộ thì cũng phải giả bộ cho đàng hoàng một chút, đừng có ăn nói lung tung, thiếu suy nghĩ”.
Quý Đồng giận dữ cười khẩy một tiếng: “Muốn em nói lời ngon ngọt thì cũng được thôi. Nhưng em có điều kiện”.
Xe đã chạy vào con đường quanh co nằm giữa trung tâm thành phố, hai bên là hàng thông cao vút, ánh đèn pha tạp. Hạ Khải Thành trầm ngâm giữa những bóng cây loang lổ ảm đạm u buồn, nhìn không rõ thần sắc. Rất lâu, anh mới gật đầu nói: “anh biêt lần này em trở về là vì gặp chuyện khó khăn. Có gì đợi lát tới nhà rồi nói sau”.
Cô giúp anh giữ thể diện trưởng tôn trong nhà, anh sẽ thay cô giải quyết khúc mắc. Đôi bên cùng có lợi, đây quả thực là một cuộc giao dịch đáng đồng tiền bát gạo.
Những người tăng ca về muộn ngoài kia chỉ hy vọng có được một mái nhà trong thành phố này. Còn cô, rõ ràng phía trước là đường về nhà, ấy vậy mà cô lại cảm thấy không nơi để trở về.
Quý Đồng đã đạt được mục đích nhưng trong lòng chẳng vui vẻ gì. Cô ngắm nhìn con phố mà mình đã đi qua suốt những năm tháng học sinh, rất lâu rồi cô mới quay lại nơi đây. Dãy hàng quán nhỏ bên rìa đường sắt đã được thế chân bởi những cửa hiệu sang trọng, có lẽ sắp đáo hạn thuê nên rục rịch rủ nhau đại hạ giá.
“Con đường này sắp bị giải tỏa à?”, cô quay sang hỏi Hạ Khải Thành.
Anh nhìn theo hướng cô chỉ, giọng điệu hòa hoãn: “Tiếc à?”.
Lời buột miệng nói ra nhưng lại giống như viên đá ném xuống mặt hồ phẳng lặng, gợi lên vô số hồi ức.
Không ai lên tiếng nữa, trong xe yên tĩnh trở lại.
Mùa đông năm ấy, Quý Đồng mười sáu tuổi, trường cấp ba cô học nằm cách nhà nửa giờ xe buýt. Gia đình không có thói quen nuông chiều trẻ con nên cô không được tài xế đưa đón đi học. Ngày đó, đường sá chưa mở rộng như bây giờ, mỗi sáng, Quý Đồng phải chen chúc trên những tuyến xe buýt chật như nêm cối. Xe đạp có vẻ là sự lựa chọn hợp lý, tiếc rằng Quý Đồng lớn như vậy nhưng vẫn không biết đi.
Tình cờ, một buổi chiều nọ, Hạ Khải Thành rảnh rỗi bèn đưa cô ra ngoài tập xe. Trong nhà có người già cần yên tĩnh, con ngõ ngoài cổng lại quá hẹp, vì thế anh dẫn cô tới một dãy phố vắng vẻ khác rồi đợi người giúp việc mang xe đạp đến.
Quý Đồng cho rằng Hạ Khải Thành sẽ đích thân dạy mình nên ngoan ngoãn nghe lời. Nào ngờ, anh chỉ lệnh cho Vi Lâm đỡ cô ngồi lên xe, sau đó lạnh lùng quay lưng đi, chẳng thèm nhìn cô lấy một cái. Vi Lâm cũng nhanh chóng buông tay rồi chạy theo Hạ Khải Thành. Quý Đồng không giữ được thăng bằng, lảo đảo một lát thì ngã về bên phải. Cô hoảng sợ hét toáng lên, lại luống cuống không biết phải đứng dậy thế nào, vô thức gọi tên anh.
Hạ Khải Thành quay đầu hờ hững nói: “Tự học đi! Ngã hai lần là biết thôi”.
Tính anh là như vậy, đa phần người lớn trong nhà họ Hạ cũng đều thế cả, không nhiệt tình, thiếu niềm nở, khó gần. Dù là người một nhà nhưng chuyện gì cũng phải phân biệt rõ ràng rành mạch.
Hôm ấy anh thật sự không ra xem cô tập xe nữa, thậm chí không sắp xếp người ở bên cạnh giúp cô.
Lần đầu tiên lên xe, Quý Đồng ngã xước cả cánh tay. Cô ôm ghi-đông ngồi trên phố, trở thành trò cười cho người khác xem, mặc dù thâm tâm đã phẫn nộ đến mức khóc không thành tiếng, nhưng cô vẫn quyết tâm trèo lên xe hết lần này đến lần khác, cố gắng giữ thăng bằng, sợ hãi đến đâu cũng nhất định phải lao về phía trước.
Cuối cùng, đôi tay tê cóng vì lạnh đã không thể nghe theo lệnh của cô nữa. Xe tông thẳng vào thân cây, cô hoảng loạng đến quên cả bóp phanh, bị hất văng khỏi xe, ngã xuống đúng vũng nước, thế là toàn thân dính đầy bùn đất.
Cô ngồi dưới gốc cây khóc nức nở, nước mắt ướt đẫm, đế nỗi gió lạnh táp vào khiến cô cảm thấy đau buốt. Mấy người tốt bụng đi ngang qua ghé vào muốn đỡ cô dậy nhưng cô từ chối. Cô đánh cược với chính mình, không cần sự giúp đỡ của bất kỳ ai.
Quý Đồng thật sự không hiểu vì sao Hạ Khải Thành lại nhẫn tâm với mình đến thế. Chính anh đã nói sẽ dạy cô tập xe, rồi lại bỏ mặc cô ở đây, sống chết không màng.
Cô loạng choạng đứng dậy tiếp tục luyện tập. Có chí thì nên! Cô không ngừng cổ vũ bản thân như vậy
Cuôi cùng, khi trời nhá nhem tối, cô cũng đã biết cách giữ thăng bằng và lái được một đoạn đường ngắn.
Quý Đồng vẫn luôn nhớ kĩ ngày hôm ấy, cũng là một đêm đông đen đặc như thế này, cô lau khô nước mắt, ngạo nghễ đạp xe trở về nhà. Ngoài cổng, chỉ có Vi Lâm đứng đợi cô, giúp cô đẩy xe vào trong.
Lúc đó, cô chẳng nói chẳng rằng, âm thầm thề là chẳng bao giờ để ý tới Hạ Khải Thành nữa. Dù sao anh cũng rất bận rộn, nếu không phải cô chủ động đến tìm, có lẽ hai người sẽ chẳng có cơ hội gặp nhau. Dọc đường về, cô liên tục chửi mắng mình ngu ngốc, về sau tuyệt đối không được tin lời anh nói.
Thế nhưng, vừa bước vào sân, cô liền trông thấy Hạ Khải Thành đang đứng cạnh bể cá. Trời lạnh thế này, chắc chắn không phải anh rảnh rỗi mà chạy ra đây chơi với cá.
Quý Đồng bỗng thấy vành mắt nóng lên, nhưng vẫn gắng gượng không chịu mở miệng.
Hạ Khải Thành tiến về phía cô, nhẹ nhàng lau đi vết bẩn trên cằm cô, không nói một lời thừa thải.
Vi Lâm thấy chân cô bị thương, vội kêu người tới đưa cô đi kiểm tra. Theo cùng còn có dì Tống, giúp việc lâu năm trong nhà. Quý Đồng nhỏ giọng quay sang trách móc Hạ Khải Thành: “Trời lạnh thế này, dù không bị ngã thì người cũng đóng băng ngoài đó. Anh thật nhẫn tâm!”.
Lúc ấy, Hạ Khải Thành đã mỉm cười đáp lại cô một câu: “Lớn thế này rồi, không ngã đau không nhớ lâu được!”, nói rồi anh buông tay cô ra, trên mặt không có lấy một biểu hiện thừa thãi, làm như chỉ thuận miệng nói bừa, “Chính là vì không nỡ, nên anh mới không ở đó nhìn”.
Đêm hôm đó, Quý Đồng mất ngủ, trong đầu văng vẳng một câu “không nỡ” của anh…
Đã tám năm trôi qua, ai cũng trưởng thành cả rồi. Bây giờ nghĩ lại, Quý Đồng cả thấy vô cùng biết ơn phương pháp dạy dỗ của nhà họ Hạ, đau khổ nhưng cực kì hữu hiệu. Cô chỉ cần mấy giờ đồng hồ tập xe, từ đó về sau đã có thể không cần bất kì ai đưa đón.
Quý Đồng tựa đầu vào cửa sổ suy nghĩ mông lung, chẳng mấy chốc, xe đã chạy đến đầu ngõ Hoàng Thành. Con ngõ này quá hẹp, xe không thể vào, vì thế mọi người phải đi bộ thêm một quãng nữa mới về tới nhà.
Hạ Khải Thành dẫn cô đi rất nhanh, mọi thứ ở nhà vẫn vậy, tứ hợp viện trang nhã với những căn nhà cổ kính nằm liền kề. Từ cửa kính đi vào đã có thể trông thấy cây hoa hòe khổng lồ. Dường như đã trở thành nét đặc trưng của thành phố, phàm là những đại viện hoành tráng thì luôn có một cây cổ thụ trăm tuổi, tán rộng kín vòm trời, che chở cho con cháu trong nhà. Bây giờ, nhiều gia đình thậm chí không còn sân trong nữa, nhưng lối đi được tu sửa cũng vẫn vòng qua gốc cây, trên thân cây còn treo tấm biển ghi số tuổi.
Lúc dọn ra ở riêng, Quý Đồng đương nhiên không dám nói thật nguyên do với ông. Cô lấy cớ là tốt nghiệp đại học, muốn ra ngoài tìm việc để tự lập. Ai mà biết ngày ấy cô đi sẽ biệt tích suốt hai năm, Hạ Khải Thành không cho phép cô đặt chân vào nhà nửa bước.
Quý Đồng vòng qua bức tường bình phong vào cổng thùy hoa, tiến thẳng về phía tiền sảnh. Rất lâu rồi cô mới về nhà, nhưng mọi ngươi trông thấy cô vẫn bình thản như không, cũng chẳng nhiệt tình chào đón. Những người sống trong tứ hợp viện bất luận là chủ hay tớ, vĩnh viễn đều không có được sự gần gũi thông thường của mối quan hệ thân thích, giữa họ dường như luôn bị ngăn cách bởi cây đại thụ kia, cho dù có vô vàn liên quan vẫn chỉ có thể chôn giấu dưới lòng đất, không một ai nói ra lời.
(*)Cổng thùy hoa (còn gọi là cổng núm tua): Là môt kiểu cửa trong kiến trúc nhà thời xưa, trên có mái, bốn góc buông bốn trụ lửng, đỉnh trụ chạm trổ sơn màu.
Dì Tống là người duy nhất ra đón Quý Đồng. Bà quan sát cô từ đầu đến chân, sau đó thở phào một hơi rồi nhẹ nhàng nói: “Lão gia ngày nào cũng nhắc đến cô, còn nói với chúng tôi: Có một cô cháu gái mà không chịu ở nhà. Nhưng cô trưởng thành rồi, cũng nên tự lập như vậy mới có tương lai”.
Quý Đồng không thể đợi thêm được nữa, muốn vào thăm ông,nhưng mới đi được hai bước đã bị dì Tống ngăn lại: “Lão gia đi nghỉ rất sớm, vừa mới chợp mắt. Sáng mai để tôi đưa cô đến chào lão gia”.
Quý Đồng sốt ruột quá thành ra buột miệng: “Vậy để cháu vào trông ông được không? Dù sao cũng cần có người bên cạnh ông”.
Nụ cười trên mặt dì Tống lập tức vụt tắt, vội giữ lấy tay Quý Đồng: “Cô đừng nóng vội, hiện giờ đã có phu nhân chăm sóc lão gia”.
Bấy giờ Quý Đồng mới đứng lại. Đúng rồi, sao cô lại quên được chứ? Cô rời khỏi ngôi nhà này hai năm, hiện tại ở đây đã có nữ chủ nhân đường đường chính chính, cô cũng có một người chị dâu. Luận về danh phận, Lục Giản Nhu là dâu trưởng, đương nhiên có tư cách chăm sóc bề trên hơn cô.
Hạ Khải Thành nãy giờ đứng nói chuyện với bác sĩ về bệnh tình của lão gia, lúc này mới tiến về phía Quý Đồng và dì Tống.
“Để cháu đưa Quý Đồng đến Vinh lầu, dù sao em ấy cũng đã vội vội vàng vàng nửa đêm thăm ông.”
Hạ Khải Thành đã nói vậy, dì Tống cũng không khuyên can thêm nữa.
Vinh lầu là nơi ở của lão gia, vị trí tọa bắc hướng nam, phong thủy tốt nhất trong tứ hợp viện. Tuy nhiên, “Vinh lầu” chỉ là một cách gọi chứ không phải nhà lầu thật sự. Không gian bên ngoài yên tĩnh, đèn tường tỏa ánh sáng dìu dịu. Hạ Khải Thành và Quý Đồng vừa bước lên hiên thì cửa phòng chợt mở, Lục Giản Nhu đi ra, đặt ngón tay trước miệng làm động tác “suỵt”.
(*) Tọa bắc hướng nam: Dựa lưng hướng bắc, ngoảnh nhìn hướng nam. Đây là một trong những nguyên tắc lý luận phong thủy truyền thống, đặc biệt là chọn hướng xây nhà, bày trí…
“Ông ngủ rồi ạ?”, Quý Đồng vẫn chưa chịu từ bỏ ý định.
Biết là gia quy nghiêm ngặt, nhưng khó khăn lắm cô mới được về nhà một chuyến, người mong ngóng cô nhất chỉ có ông mà thôi.
Lục Giản Nhu chỉ vào bên trong, nhỏ giọng giải thích: “Vừa ồn ào một trận xong, ông cứ bảo đã tiêm rồi, không chịu cho tiêm nữa, chị phải khuyên mãi ông mới ngủ, mai em đến thăm ông vậy nhé”.
Nói rồi, Lục Giản Nhu xoa bóp đôi vai mỏi nhừ của mình, có vẻ đã thấm mệt. Nhà có người già đổ bệnh, ai cũng khó tránh khỏi bị đày đọa, huống hồ lão gia có vấn đề về não, thần trí càng ngày càng kém, luôn cần có người ở bên túc trực.
Quý Đồng biết Lục Giản Nhu đã phải chịu nhiều vất vả. Trước khi lấy chồng,cô nàng ở nhà được cưng chiều, được cung phụng như công chúa, nhưng mới làm dâu nhà họ Hạ hai năm, lão gia lại đổ bệnh, phận con cháu đương nhiên phải dốc sức chăm sóc tận tình.
Quý Đồng không miễn cưỡng nữa, đành hỏi thăm tình hình của ông. Lục Giản Nhu nghẹn ngào nói: “Em cũng biết đấy, trước kia ông chú trọng hình ảnh như thế, bây giờ lại… Sáng vẫn còn gọi tên chị, vậy mà chiều đã không nhận ra ai rồi. Chị bảo anh trai em nghĩ cách, nhưng bác sĩ nói ông tuổi cao, làm phẫu thuật không ăn thua…”
Thấy Lục Giản Nhu nói không ra lời, Hạ Khải Thành lắc đầu ý bảo cô đừng lo lắng.
Quý Đồng nghe Lục Giản Nhu nói cũng không tránh khỏi buồn bã. Cô quay đi, đầu hơi ngẩng lên cố gắng không để nước mắt rơi xuống.
Hạ Khải Thành gọi dì Tống lên trông nom lão gia rồi đưa Lục Giản Nhu quay về phòng nghỉ ngơi, chỉ còn mình Quý Đồng đứng dưới tán cây trước cửa Vinh lầu. Hoa đào đã rụng hết, thân cành trơ trọi hệ như dáng vẻ cô đơn của cô lúc này.
Lục Giản Nhu không nỡ nhìn cô như vậy, bèn chạy lại ôm cô: “Em đừng buồn, mọi thứ còn chưa đến nỗi nào”.
“Giản Nhu!” Hạ Khải Thành không đếm xỉa đến người khác, thẳng thừng gọi vợ mau rời khỏi đây.
Quý Đồng cười với Lục Giản Nhu tỏ ý mình không sao. Cô biết, Hạ Khải Thành không muốn cô và Lục Giản Nhu tiếp xúc nhiều với nhau. Nhìn vẻ mặt anh lúc này, cô chỉ cảm thấy nực cười. Cô ghé vào tai Lục Giản Nhu nói thầm câu gì đó, rồi mới buông tay để cô ta đi.
Hành động này của Quý Đồng quả nhiên rất hữu hiệu.
Mười hai giờ đêm, cô đã trở về gian phòng phía Tây của mình. Tắm táp xong, mặc áo ngủ đi ra, khăn bông quấn trên đầu, còn chưa kịp tháo xuống, cô đã giật mình bởi bóng người ngồi trên sô pha mà hét toáng lên một tiếng.
Hạ Khải Thành vẫn mặc bộ trang phục chỉnh tề, nhưng bên cạnh anh bày một chiếc áo sơ mi để chuẩn bị thay. Cơ hồ anh đã để nó suốt mấy tiếng rồi mà vẫn không chạm vào.
Gian phòng này khá trống trải, năm xưa chuyển đi quá gấp nên Quý Đồng chỉ mang theo những thứ quan trọng, nhưng sau đó rõ ràng đã có người đến dọn dẹp lại. Bây giờ trong phòng chỉ còn lại những vật dụng cơ bản, giấy dán tường màu lam nhạt hoàn toàn đối nghịch với bộ quần áo trên người Hạ Khải Thành
Anh không để ý tới sự kinh ngạc của cô mà đợi cô bình tĩnh lại mới lên tiếng: “Lại đây!”.
Quý Đồng chậm rãi bước tới, ngồi xuống cạnh anh. Cô cố gắng che giấu vẻ gượng gạo, chủ động giải thích: “Anh yên tâm, lúc nãy em chỉ nói với chị dâu là chúc ngủ ngon mà thôi”.
Nói rồi, Quý Đồng vô thức co chân lên ôm gối. Hạ Khải Thành đang định mở miệng, trông thấy vậy liền đánh khẽ vào lưng cô: “Ngôi thẳng dậy! Con gái không được ngồi còng lưng!”.
Lần này, anh thuận thế quay sang nhìn cô. Rõ ràng chỉ vài giây ngắn ngủi, nhưng sự ấm áp trong lòng bàn tay anh lại vương vấn trên người cô. Quý Đồng chợt lúng túng quay mặt đi.
Hạ Khải Thành không nghĩ cô lại khó xử như vậy, lửa giận trong lòng vô cớ bùng lên. Anh kéo mạnh cô về phía mình.
Quý Đồng giãy giụa vô hiệu, trái tim cô đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nhưng ngoài mặt vẫn cố gắng tỏ ra bình thản. Cô để mặc anh ôm mình như thế, cả hai không ai lên tiếng. Lát sau, Hạ Khải Thành mới nhỏ giọng nói: “Được rồi, về nhà thì đừng làm loạn lên nữa, cả ngày xù lông lên như con nhím, em không mệt sao?”.
Trong phòng mở điều hòa rất ấm, vậy mà cơ thể cô vẫn run rấy giữa vòng tay anh.
Dù nỗi lòng cuộn trào mãnh liệt, Quý Đồng vẫn chưa đánh mất hẳn lý trí, cô ngẩng đầu, dốc chút sức lực ít ỏi còn lại để nhắc nhở Hạ Khải Thành: “Giản Nhu ngủ rồi?”.
Câu nói của Quý Đồng như một cái công tắc, thoáng cái đóng lại ân oán bao năm qua. Giữa hai người dù đã xảy ra chuyện gì trong quá khứ, kết cục cũng đã được định đoạt từ lâu.
Anh kết hôn rồi, có gia đình rồi!
Hạ Khải Thành rốt cuộc cũng chịu buông tay. Anh hơn cô tám tuổi, tính tình thâm trầm kín đáo, gặp chuyện gì mặt cũng không đổi sắc. Anh ngả lưng tựa vào sô pha, giọng điệu trở nên nghiêm túc: “Việc của thầy Quý rất khó nói, nếu muốn biết rõ tình hình trong nhà giam, sợ rằng không chỉ có một hai người liên quan”.
Quý Đồng lao tâm khổ tứ nhiều như vậy cũng là vì chuyện của bố cô. Năm xưa, bố cô giữ chức trưởng phòng nhỏ. Ông vốn là bạn vong niên với Hạ lão gia, quan hệ hai nhà khá thân thiết. Có điều, tính tình ông cương trực thẳng thắn, vì chuyện đất đai của lão gia bị trưng thu mà đắc tội với quan lớn, lâm vào vòng lao lý.
Năm đó, Quý Đồng mới mười hai tuổi, nhưng từ nhỏ cô đã được gửi vào nhà họ Hạ chăm sóc nên trở thành con nuôi của họ. Ngay cả vườn chè của gia đình cô cũng sáp nhập vào điền sản nhà họ Hạ. Quý Đồng biết rõ vụ án của bố mình có vấn đề, ông sợ bị người ta trả thù nên mới không để con gái ở bên cạnh mình.
“Lần cuối cùng em gặp bố, bố bị cảm vì chuyển mùa, tháng trước em đến, bố lại không chịu ra gặp. Em tưởng bố chưa khỏi ốm nhưng mà mấy hôm trước em vào cũng không gặp được bố. Quản giáo nói bố từ chối gặp thân nhân”, giọng cô run lên vì kích động, “Bao nhiêu năm qua, hễ em tới thăm, bố nhất định sẽ ra gặp…”. Cô không dám nghĩ tiếp.
Hạ Khải Thành nhìn lên chiếc đèn chùm, từ tốn nói: “Đến thời điểm này, thông tin anh nhận được cũng giống em, thầy Quý từ chối thăm tù”.
Quý Đồng không kìm nén được nữa, hoảng loạn thốt lên: “Không thể nào!”. Cô rùng mình tóm lấy tay anh: “Có phải đã xảy ra chuyện gì trong tù rồi không?... Hay là có người chưa yên tâm về vụ án đó?”.
Hạ Khải Thành lắc đầu ngầm ra hiệu cho cô không được nói lung tung. Quý Đồng ý thức được mình lỡ lời, lập tức trấn tĩnh trở lại.
Anh ngồi thẳng dậy nhìn cô, mái tóc còn ướt vẫn đang nhỏ từng giọt xuống áo ngủ. Không tìm được biện pháp giải quyết chuyện của bố, tâm trạng cô rối ren, sắc mặt cũng tái nhợt, bộ dạng bế tắc lúc này hòan toàn trái ngược với vẻ liều lĩnh quên cả sống chết thường ngày của cô.
Hạ Khải Thành thở dài, cầm khăn bông giúp cô lau tóc. Anh không có tính nhẫn nại nên động tác tương đối nhanh và mạnh, khiến cho tóc cô rối tung cuộn lại một chỗ. Cuối cùng, cô giằng khăn bông từ tay anh, muốn tự lau, thế nhưng vừa cử động, cả người đã ngã nhào vào người anh.
Hạ Khải Thành thuận thế nằm ngửa ra, dùng khăn quấn tay Quý Đồng lại khiến cô không thể cử động. Dưới sắc đèn mờ ảo, ánh mắt anh nhìn cô vẫn hệt như trước kia, không hề thay đổi.
Hai người đang trong tư thế vô cùng ám muội, nhưng Quý Đồng cứ tiếp tục diễn, không để anh ngồi dậy. Cô nghe thấy thanh âm run rẩy của mình phát ra từ cổ họng: “Giúp em”.
Sắc mặt Hạ Khải Thành vẫn dửng dưng như không. Bàn tay anh đặt trên lưng cô nhẹ nhàng xoa, Quý Đồng mất tự nhiên, nhưng gượng ép bản thân cúi đầu xuống, chậm rãi cọ xát vết thương do cây trâm cô để lại trên mặt anh.
“Em muốn biết bố em ở trong đó ra sao, điều kiện gì em cũng chấp nhận!”
Hạ Khải Thành đột nhiên ấn gáy cô xuống, khiến môi hai người chạm chau. Sự phẫn nộ của anh thình lình bộc phát. Quý Đồng chưa kịp phản ứng thì đã bị ngộp thở bởi nụ hôn trừng phạt của anh. Lý trí mà cô gắng gượng duy trì suốt buổi tối thoáng cái đứt đoạn, cô vung tay lên đánh anh. Hạ Khải Thành để mặc cô làm càn, cuối cùng, cả hai người đều thở không ra hơi. Anh cắn môi cô, cô không dám tiếp tục cử động nữa, khóe mắt bắt đầu đỏ lên.
Khi bàn tay anh luồn vào lớp áo ngủ của cô, cô rốt cuộc cũng không cầm được nước mắt.
Hạ Khải Thành cất giọng khàn khàn cảnh cáo: “Quý Đồng, anh đã nói với em từ lâu, phụ nữ không thể ra điều kiện với người khác. Em không làm nổi đâu”.
Quý Đồng không thể gắng gượng được nữa, bèn liều mạng lắc đầu. Hạ Khải Thành vẫn không chịu buông tay, ngược lại còn trở mình, đè cô xuống dưới, đồng thời kéo áo ngủ của cô ra. Quý Đồng vì quá hoảng loạn mà nghĩ gì nói nấy, không kịp cân nhắc, nhưng tất cả đều bị anh bơ đi. Cuối cùng cô thốt lên hai tiếng “anh trai”. Đáng tiếc, cách xưng hô này cũng không khơi dậy được lương tri của Hạ Khải Thành.
“Gọi thế nào cũng muộn rồi! Chính em chủ động!”.
Đôi môi anh trượt từ vành tai xuống bả vai cô, áo ngủ đã bị anh vắt lên tay vịn sô pha, chút suy tính và tự tôn ít ỏi bị phá vỡ, Quý Đồng cố gắng ép bản thân bất động, nhưng rốt cuộc cô đã không nhịn được mà bật khóc thành tiếng.
Dường như Hạ Khải Thành đang muốn bức cô phải khóc. Rất lâu rồi cô không rơi nước mắt trước mặt anh, mặc dù bị anh lừa dối nhiều như thế.
Cô đã phải trả giá bằng cả thời thanh xuân của mình để ở bên cạnh anh. Trong nhà họ Hạ, tình cảm của cô không có cơ hội để bước ra ánh sáng. Cô phải ngậm bồ hòn làm ngọt để né tránh sự dòm ngó của mọi người, để rồi cuối cùng, chỉ có thể mở to mắt nhìn anh kết hôn với người khác. Lúc đó, cô cũng không hề khóc.
Quý Đồng che miệng ngăn lại những tiếng nấc nghẹn ngào, không giãy giụa, không phản kháng. Hạ Khải Thành dừng lại, đứng dậy bế cô vào phòng ngủ. Bị anh quẳng lên giường, lòng đã nguội như tro tàn, cô nằm im với vẻ cam chịu.
Đèn ngủ đầu giường tỏa ánh sáng mông lung, in lên tường cái bóng lờ mờ của Hạ Khải Thành. Anh đang ngồi bên mép giường tháo cà vạt, chiếc áo cầm trong tay anh càng lộ ra vẻ quyến rũ chết người.
Gương mặt Quý Đồng đẫm nước mắt. Từ khi mới mười tám tuổi, cô đã không màng thể diện, bất chấp tất cả mọi thứ. Nhưng phụ nữ chung quy vẫn luôn có một sự kiêng dè kín đáo, cô lại lên tiếng nhắc nhở anh: “Hạ Khải Thành, anh đừng quên hiện giờ anh đã kết hôn rồi!”.
Hạ Khải Thành cười khẩy một tiếng, không thèm tiếp lời mà thẳng thừng thay áo trước mặt cô. Sau đó, anh cũng chẳng nhìn cô lấy một cái, lẳng lặng nằm xuống giường.
Quý Đồng ngồi bên cạnh, cơ thể phơi bày gần hết, trong khi đó anh lại quần áo chỉnh tề chuẩn bị ngủ. Rốt cuộc cô đã hiểu, Hạ Khải Thành chỉ muốn trông thấy bộ dạng thấp hèn này của mình. Cô mặc lại áo, lau khô nước mắt, rồi dùng giọng điệu hờ hững mà nói với anh: “Muốn ngủ thì về phòng mà ngủ, chỗ em không phải nơi cho anh nằm”.
Hạ Khải Thành quay sang nhìn cô, bình thản đáp: “Khuya rồi, lười về Đông Hồ, đến thay quần áo thôi”.
Nói rồi, anh tắt đèn ngủ, căn phòng thoáng cái bị nhấn chìm trong bóng tối. Anh đưa tay kéo cô nằm sát vào mình.
Quý Đồng không tránh, ngược lại còn chủ động vòng tay ôm lấy Hạ Khải Thành: “Thế này anh hài lòng chưa? Đúng như ý anh muốn, là em chủ động dụ dỗ anh!”, cô thì thầm từng tiếng từng tiếng bên tai anh, “Chỉ cần anh giúp em”.
Hạ Khải Thành nhẹ nhàng kéo mái tóc còn ẩm của cô lên đỉnh đầu. Trong bóng tối đen đặc, cô không nhìn rõ vẻ mặt anh, chỉ nghe thấy giọng nói nặng nề vang lên hỏi: “Những lời này em từng nói với ai rồi?”.
Quý Đồng vô tội đáp: “Cần gì tìm người nào khác chứ? Em chỉ dụ dỗ một mình anh thôi. Có anh, em sẽ được thoải mái sống ở đây, có anh, bố em cũng sẽ được bảo toàn tính mạng…”. Như chợt nghĩ đến điều gì, cô nhỏ giọng hỏi anh, “Chị dâu ngay cả thay một bộ quần áo cũng không cho anh thay? Vậy thì từ giờ anh cứ đến chỗ em, em đợi anh?”.
Bất ngờ, Hạ Khải Thành vung tay tát cô.
Quý Đồng choáng váng mất vài giây, sau đó bỗng nhiên bật cười, bình thản kê lại gối, đắp chăn lên và nằm ngay ngắn.
Cô chẳng những không tức giận, mà con dư sức để nói những lời châm chọc: “Về điểm này, Cố Kim Đông ăn đứt anh! Mặc dù anh ta không làm được trò trống gì, nhưng ở trên giường, anh ta chưa bao giờ đánh em”.
Lần này thật sự phẫn nộ, Hạ Khải Thành liền lật người đè cô xuống
Quý Đồng bấy giờ mới ý thức mình quá bốc đồng. Nếu anh giận dữ mà động tay động chân với cô thật, cô có muốn giãy giụa cũng vô dụng.
Ngập gian phòng là tiếng thở của hai người, ngoài ra, không còn nghe bất kì âm thanh nào khác.
Hạ Khải Thành cắn xuống gáy cô. Cô vùi mặt vào vai anh để trốn nhưng lại bị anh kéo ra, dần dần, cô cảm giác được cơn đau lan tỏa khắp vùng mặt. Cô đánh, cô cắn. Vô dụng. Sự phản kháng của cô chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa. Hạ Khải Thành kéo làn váy ngủ của cô lên, không kịp để cô chuẩn bị đã tức tốc tiến vào, khiến cô gào lên đau đớn.
Anh cúi xuống nhìn cô ngạo nghễ: “Anh đã cảnh cáo em rồi! Về nhà phải chú ý lời ăn tiếng nói, đừng có gây chuyện!”.
Quý Đồng lập tức im bặt, tự cắn tay mình mà nhẫn nhịn. Chẳng mấy chốc, khóe môi cô xuất hiện một vệt máu đỏ tươi.
…
Đêm ấy, thành phố Tịnh nổi gió lớn. Bụi cuốn mù mịt, trong ngoài cửa sổ đều không nhìn thấu.
Cây cổ thụ kia rõ ràng được trồng ở tiền viện, nhưng từ nhỏ Quý Đồng đã có một ảo giác, dường như ngoài cửa sổ phòng cô luôn xuất hiện bóng cây đó. Những cành cây khô quắt, khẳng khiu trong gió lạnh, đâm vào lương tâm và cảnh tỉnh cô, tất cả đều đã sai.
Sai người. Sai thời điểm, Sai mối quan hệ.
Điều duy nhất hiện hữu chính là: Cố thật sự có Hạ Khải Thành.
Miệng cô buông những lời hờn giận, nhưng phản ứng của cơ thể không bao giờ là giả dối. Điều này khiến Hạ Khải Thành không nỡ dằn vặt cô thêm nữa, anh ôm lấy cô, dịu dàng hôn lên bờ mi cô. Anh sợ cô còn khóc, nhưng không, chẳng có một giọt nước mắt nào cả.
Hạ Khải Thành hận nhất “tật xấu” này của Quý Đồng. Bất kể ngoài miệng cô nói bao lời đường mật cho anh nghe, trong lòng cô vẫn không thật sự chịu nhún nhường. Lý trí bị nỗi tức giận cướp đi, suốt một đêm, anh giày vò cô hết lần này tới lần khác.
Quý Đồng đã sớm thỏa hiệp, huống hồ, cô vốn không có tư cách để làm bộ làm tịch với anh. Toàn thân cô mềm nhũn như sắp tan chảy, cô yếu ớt bám lấy cánh tay anh mà cầu xin. Nhưng anh càng nghe càng thêm giận.
Nếu so về mức độ không từ thủ đoạn, Hạ Khải Thành đâu sánh nổi với Quý Đồng. Cô có thể tính toán trăm phương ngàn kế để sống yên ổn trong cái nhà này mười năm kia mà.
Cuối cùng, anh bóp mặt cô, ép cô nhìn thẳng vào mình.
Quý Đồng cảm thấy cơn đau đầu lại sắp hoành hành. Nhưng đúng lúc này, Hạ Khải Thành bất ngờ hôn lên trán cô, lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa lên hai bên thái dương, giúp cô thả lỏng.
Dục vọng của con người quá xa xỉ. Món nợ tình cảm, ai dám quên?
Sự phóng tóng đêm nay, cô coi là một cuộc giao dịch. Nhưng chỉ một chút dịu dàng của anh thôi cũng đủ khiến trái tim cô đau nhói như bị kim đâm.
Dường như chính Hạ Khải Thành cũng đã hết đường lui, giọng nói của anh trở nên nặng nề: “Em thật sự dám xuống tay… Quý Đồng, đó là một sinh mệnh. Em có thể hận anh, nhưng nó là cốt nhục của em, sao em lại nhẫn tâm như thế?”.
Câu nói của Hạ Khải Thành như lưỡi dao cứa vào trái tim cô. Nước mắt thoáng cái tuôn trào, đầu óc choáng váng, cô bị kích động đến phát điên, không ngừng đánh anh, cắn anh.
Gió ngoài kia mỗi lúc một mạnh. Gian phòng của Quý Đồng năm ở góc sâu nhất phía Tây, thời gian dài ít người qua lại nên có vẻ hoang vu, gió bị hút vào lối ngoặt tạo nên những âm thanh rùng rợn nghe như tiếng ma quỷ gào khóc giữa đêm khuya vậy.
Xa xa có ai đó đang tiến vào cổng tròn.
Quý Đồng vừa trở về, nhà họ Hạ chưa kịp sắp xếp người giúp việc theo cô. Duy nhất dì Tống chăm sóc cô từ nhỏ thì đang túc trực bên lão gia, vì thế nơi cô ở hiện giờ bốn phía vắng tanh.
Một hai giờ sáng, nhiệt độ hạ xuống cực thấp. Nhưng người vừa đến lại không mặc áo khoác, mà chỉ mặc một chiếc áo len cổ rộng thùng thình,
Lục Giản Nhu đi rất chậm, mỗi bước đi đều mang theo sự chần chừ, vẫn cứ đến nơi này.
Gió lạnh quất vào người, đứng trước cửa phòng Quý Đồng rất lâu, không nghe thấy bất kì tiếng động nào, nhưng Lục Giản Nhu biết trong đó có ai.
Lục Giản Nhu bỗng rùng mình, kéo cổ áo lông lên, quay lưng bỏ đi thật nhanh.
Giống như người bị mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, dọc đường cô ta luôn có cảm giác toàn thân bị lộ trong gió lạnh, cô ta liên tục kéo áo lên, tựa hồ muốn che kín mặt mình.
Trong gia đình này, có lẽ Lục Giản Nhu mới là người phải luồn cúi trong bóng tối.
(*)Ám ảnh cưỡng chế: Một rối loạn tâm lý có tính chất mãn tĩnh, dấu hiệu phổ biến của bệnh là ý nghĩ ám ảnh, lo lắng không có lý do chính đáng và phải thực hiện các hành vi có tính chất ép buộc để giảm bớt căng thẳng
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
10 chương
96 chương
125 chương
71 chương
162 chương