Tình yêu, con dao hai lưỡi
Chương 7
Vềđến nhà thì trời đã khuya, hiên nhà vẫn còn sáng đèn, khi đóng cửa lại, tiếng hát phiêu lãng nơi xa cũng liền nhỏ tiếng, cơ thể dần được sưởi ấm.
Phòng khách le lói một ngọn đèn nhỏ, mẹđang ngồi tính toán sổ sách dưới ánh đèn, nghe thấy tiếng tôi đóng cửa, bà liền quay đầu nhìn, sau lại vùi đầu vào sổ sách.
“Mẹ, con về rồi.” Tôi đổi đôi dép lê trong nhà, sau đó mang balô bước về phòng mình.
“Sao về muộn vậy?” Mẹ vẫn chú tâm vào sổ sách, nhưng khi tôi bước ngang qua thì bà chợt lên tiếng hỏi.
Bước chân tôi hơi chậm lại: “Dạ, con và Mẫn Mẫn ăn cơm, còn nói chuyện một lúc, cho nên về muộn.”
“Chỉ có con với Mẫn Mẫn?”
“…Không có, còn có người bạn lần trước,” Tuy rằng mẹ không nhìn tôi, nhưng tôi cũng không muốn nói dối bà “Là người lúc trước mẹđã gặp ở giáo đường ấy.”
“Mẫn Mẫn cũng biết cậu ta?”
“Không ạ… Là con giới thiệu hai người quen nhau,” tôi dừng lại một lúc, sau lại bỏ thêm một câu, “Dù sao cũng đều là bạn bè…”
Rốt cuộc mẹ cũng rời khỏi cây bút và quyển sổ, nghiêng đầu nhìn sang tôi.
“Nhiên Nhiên, có chuyện gìđã xảy ra sao?”
Tôi khẽ cười: “Haizz, lại bị mẹ nhìn thấu rồi? Vâng ạ, chuyện ở trường dạo gần đây làm con thật làđau đầu mà, mẹ, con cảm giác như mình có chút không thích hợp với trường học.”
“Nói bậy cái gì vậy!” Mẹ hình như có phần yên tâm đôi chút, chỉnh lại gọng kính lão trên sống mũi, còn nghiêm túc nói: “Thời buổi hiện tại khó mà tìm việc, chẳng dễ gì dì Lâm mới tìm được một công việc cho con, nếu không cố gắng một chút thì thật có lỗi với người ta, có phải không? Hơn nữa, có công việc gì mà không đau đầu chứ? Con nhìn mẹ mà xem, cả ngày tính đến căng mắt, cũng rất đau đầu…”
“Mẹ, con nói đùa với mẹ thôi mà!” Tôi vội ngắt ngang lời bà, cười hì hì nói: “Con biết rồi, mẹ không cần phải lo nghĩ nhiều thếđâu, con gái của mẹđâu có vô dụng như vậy.”
“Vậy sao?” Mẹ nhìn tôi nghi ngờ, thấy sắc mặt tôi bình tĩnh như thường, mới quay đầu đi, nói, “Vậy thì tốt.”
Dưới ánh đèn lờ mờ, lưng của mẹ trông còng đi thật nhiều, chiếc áo len màu tro ôm lấy cả cơ thể bà, gần như muốn dung hòa vào sắc màu tối sẫm của ghế sôpha.
“Thế…con về phòng đây?” Tôi xoay mắt sang chỗ khác, thấp giọng nói.
“Ừ,” Mẹ vẫn cúi đầu, nhưng lại chợt hỏi một câu, “Người bạn kia của con, người mà buổi tối cùng ăn cơm ấy, tên của cậu ta là gì, nghề nghiệp thế nào?”
Tâm trạng của tôi có chút căng thẳng, nhưng một khắc sau liền bình tĩnh trả lời như không có việc gì: “Anh ta sao, tên là Phương Đỉnh Văn, hiện đang trông coi công ty của gia đình, cụ thể giữ chức vụ gì thì con cũng không rõ, cũng chưa hỏi qua.”
“Thế gia đình cậu ấy thế nào? Trông tuổi cũng không quá lớn, có bạn gái chưa?”
Tôi bật cười: “Mẹ, con đâu phải người điều tra nhân khẩu, vừa mới quen biết, làm sao mà biết rõ như vậy!”
“Cũng bởi vì trước kia không quen, cho nên bây giờ mới phải tìm hiểu cho rõ,” mẹ quay đâu lại nhìn tôi quở trách, “Một đứa trẻ như con, kinh nghiệm xã hội lại không đủ, đừng cóđể bị người khác lừa!”
“Mẹ…” Tôi dở khóc dở cười, “Con có gìđáng giáđể người ta lừa, nếu như nói anh ta có mục đích, so ra Mẫn Mẫn còn giá trị hơn con, mẹ nói có phải không?”
“Cho nên mới nói, hiện tại cậu ta thông qua con để quen biết Mẫn Mẫn, con nên cẩn thận một chút thì hơn.” Giọng nói của mẹ rất nghiêm túc.
“Con biết,” Tôi gượng cười, “Mẹ, con hơi mệt, việc này để sau hãy nói nha, con về phòng trước, ngày mai còn phải dậy sớm.”
Mẹ gật gật đầu: “Được rồi, đi đi.”
Trở lại phòng, đóng cửa lại, bốn bề liền lặp tức im ắng, tôi cũng không bật đèn, cứđể nguyên quần áo như thế mà tựa người vào đầu giường, đôi mắt dần dần hòa nhập vào bóng tối mịt mùng ở trong phòng, sau đó, khẽ thở dài một hơi.
Ánh trăng mỏng manh bên ngoài cửa sổ len lỏi tiến vào, cũng nhờ có vầng sáng nhàn nhạt đó mà giữ cho đôi mắt tôi không còn đau buốt.
Tôi nhẹ nhàng nhắm mắt, nhưng vẫn cảm thấy đôi mắt vẫn còn đau xót.
Trong lòng cũng vậy.
Cho đến lúc này, tôi vẫn không biết có phải mình đã sai lầm khi để Phương Đỉnh Văn gặp Mẫn Mẫn.
Những chuyện vừa xảy ra ở nhà hàng, hiện tại chỉ như một lớp sương mù phủ kín trong đầu, tôi không nhớ nổi bất cứ một chi tiết nhỏ nào, hay là, vốn dĩ là tôi không muốn nhớ lại.
Tôi chỉ biết, tôi không phải Thượng Đế, không có quyền can thiệp vào việc ai quen ai, ai yêu ai, mà ngay cả là Thượng Đế, ắt hẳn cũng không nhàn rỗi đến như vậy.
Vươn tay đến, khẽ xoay bật đèn trên đầu giường, một tiếng “Lạch cạch” rất nhỏ vang lên, bên dưới chụp đèn màu trắng đơn giản là thứánh sáng vàng nhạt ấm áp.
Tôi lại xoay, ngọn đèn tắt, ánh sáng ấm áp kia nhanh chóng biến mất, thay vào đó lại là vầng sáng mỏng manh lẫn trong bóng tối mờ mịt.
Tôi nhắm mắt lại.
Tôi tự nói với mình, Kỷ An Nhiên, phải nhanh ngủđi, nếu không sáng mai dậy không nổi, buổi sáng đến trường muộn, lại bị cái tên thầy chủ nhiêm ưu tú kia coi thường…
Nhưng, cho dù trước mắt tối đen như mực, tôi vẫn còn nhìn thấy rõ Phương Đỉnh Văn, nhìn thấy anh nhìn Lâm Mẫn Mẫn, đôi mắt sáng rực, nụ cười dịu dàng, tựa nhưđang nhìn người mà anh đã quen biết từ lâu, đã thổ lộ tình cảm từ lâu…
Kỷ An Nhiên, thừa nhận đi, có phải mi có chút hâm mộ.
Cảđêm ngủ không yên, buổi sáng lại bịđánh thức bởi tiếng mưa đập vào cửa sổ.
Ngày đầu tiên sau năm mới, mưa lại rất to.
Tôi nhanh đánh răng rửa mặt, vừa lo lắng nhìn cơn mưa bên ngoài cửa sổ, mưa trắng xóa hết một vùng, xa xa có thể loáng thoáng nhìn thấy bóng xe bị khuất sau màn mưa.
“Nhiên Nhiên, mưa lớn như vậy cũng đừng đạp xe đi,” Mẹ choàng một chiếc áo khoác bước đến, “Bắt xe đến trường đi, đỡ phải ướt người.”
“Ưhm…” Trong miệng tôi đều là bọt kem đánh răng, ngọng nghịu nó, “Không được đâu, buổi tối còn có buổi tự học, ở chỗ trường của con lại ít có giao thông công cộng, qua sáu giờ sẽ không còn chiếc nào, nơi đó hẻo lánh như vậy, taxi cũng có thể không đến…”
“Vậy đi xa một chút bắt xe,” mẹ nhìn ra ngoài cửa sổ, “Hiện tại mưa lớn thế này, con đạp xe đi nhất định sẽ bịướt, cảm lạnh cũng không tốt.”
Tôi đặt bàn chải đánh răng vào cốc: “Mẹ, con mặc cái áo mưa to kia làđược, áo to như vậy, đi xe đạp sẽ không sao đâu.”
Mẹ chợt ngẩn ngơ, cũng không tiếp tục phản đối, chỉ nói: “Mang thêm một đôi giày đi, lỡ nhưướt thì có cái đểđổi.”
Cái áo mưa đó lúc trước là của ba, sau khi ly hôn ông cũng không mang đi, nó vẫn luôn được treo ở sau cửa, mà mẹ cũng không lấy xuống.
Tôi đi lấy áo mưa thì nhận ra đã qua nhiều năm như vậy, nhưng nó lại không hề bám chút bụi nào. Có lẽ ban đầu là có bám không ít bụi, nhưng sau khi mẹ biết tôi muốn mặc thì liền giúp tôi lau sạch, tôi nghĩ thế.
Mưa thật rất lớn, đợi đến khi tôi đạp xe đến trường thì tiếng chuông vào học cũng vừa vang lên, tôi không kịp đến nhàăn ăn sáng, nên đành phải đi đến phòng học.
Học sinh đã bắt đầu tiết đầu tiên, còn chưa đến cửa phòng, tôi đã nghe thấy tiếng đọc sách lanh lảnh, hòa cùng tiếng mưa rơi ào ào bên ngoài, bất chợt làm tôi nhớđến những ngày còn đi học, thật có chút hoài niệm.
Thật ra làm giáo viên ở trường cũng không có gì không tốt, với người đã quen đọc sách thì không khíởđây rất thoải mái dễ chịu.
Tôi bước vào phòng học, nhìn thấy học sinh đãđến đầy đủ, Tô Tầm Mặc đang đứng ở cuối lớp, hơi khom người nói gìđó với một học sinh, hình như cảm thấy có người bước vào nên hơi ngẩng người lên, thấy là tôi nên nhẹ nhàng gật đầu.
Tôi mỉm cười, xem nhưđáp lại cái gật đầu của anh ta, sau đó khẽ vuốt vài sợi tóc bị thấm nước mưa, rồi khẽ khàng tiến vào phòng, cẩn thận kiểm tra bài cho các em.
Sau một đêm, chuyện tối hôm qua đã trở nên có chút mơ hồ, tuy lòng trong lòng có hơi buồn bả, nhưng cũng là rất nhạt, đối với tôi không cóảnh hưởng quá lớn.
Buổi sáng đầu tiên của năm mới, ở giữa bầu không khí của quá khứ.
Có tiếng mưa rơi, có tiếng đọc sách, có cái gật đầu nhẹ nhàng hiếm thấy của Tô Tầm Mặc, còn có mái tóc còn chưa khô nước mưa của mình, cứ mỗi một lúc lại yên lặng rớt xuống một giọt nước, chậm chạp vỡ tan giữa buổi sáng ẩm ướt này.
Nhưng khi đến tối, tôi lại bắt đầu cảm thấy hối hận vì quyết định của mình lúc sáng, bởi vì mưa vẫn còn rất lớn, màáo mưa tôi treo ở văn phòng lại bị thầy cô nào đấy lấy đi, tôi tìm khắp văn phòng cũng chỉ tìm được cây dù gãy.
Sau đó, một tay cầm dù, một tay dắt xe đi tới cổng trường, từ bãi xe cho đến cổng cũng chỉ có một đoạn nhưng cả người tôi đãướt không ít, bên ngoài có rất nhiều phụ huynh đang chờđón con, tôi chật vật vừa dắt xe vừa che dù, hơi thở hỗn loạn.
Phía trước không biết là xe của vị phụ huynh nào, đèn xe sáng rực, mưa lớn như vậy, nhưng ánh đèn vẫn rất chói mắt.
Tôi lấy một tay che mắt, thế nhưng ánh đèn kia vẫn luôn một mực chiếu tới, tôi khẽ nhíu mày, khó chịu xoay mắt đi hướng khác.
Cuối cùng, đèn xe cũng giảm ánh sáng, tôi mới buông tay xuống, liền nhìn thấy chiếc xe kia đang chậm rãi chạy về phía mình.
Truyện khác cùng thể loại
48 chương
11 chương
10 chương
68 chương
94 chương
19 chương