Tình yêu, con dao hai lưỡi
Chương 11
Trong quán cà phê của khách sạn Hoa Dật, ánh đèn trầm tĩnh, tiếng nhạc du dương, chiếc tách men sứánh lên thứánh sáng trong suốt, tôi ngồi một mình, ngón tay vuốt nhẹ lên dãy hoa văn màu xanh nhạt chạy dọc trên mặt tách.
“An Nhiên.”
Tôi ngẩng đầu, có chút không ngờ khi người đến là Phương Đỉnh Văn, anh ta kéo chiếc ghế bọc da ngồi xuống, người phục vụ liền bước đến nhận chiếc áo khoác màu xám nhạt bằng lông dê từ trong tay Phương Đỉnh Văn, anh ta đưa tay nới lỏng cà vạt trên cổáo, mỉm cười nhìn tôi.
Tôi khẽ cười: “Người nói muốn hẹn Mẫn Mẫn là anh, thế mà người đến trễ cũng là anh?”
“Thật có lỗi,” Anh ta áy náy cười, “Vừa định đi thìđột nhiên có bản fax gửi đến, trong một lúc không thểđi ngay được nên đành phải để Kỷ tiểu thưđợi lâu, như vầy đi, vẫn là quy cũ, người đến muộn trả tiền.”
“Nếu thế phải chờđến lần sau hãy tính mới đúng nha,” tôi cười, “Lần này là do anh mời khách, người trả tiền vốn phải là tổng giám đốc Phương.”
Anh chỉ cười, vươn tay cầm lấy ly nước trước mặt hớp một ngụm, lên tiếng hỏi: “Mẫn Mẫn đâu? Vẫn chưa đến lúc thay ca sao?”
Tôi hơi lắc tay ra hiệu: “Cậu ấy vừa gọi điện bảo chúng ta chờ một lát.”
Phương Đỉnh Văn nhẹ nhàng gật đầu.
Tựa người vào lưng ghế, anh quay đầu nhìn xung quanh quán cà phê.
“Mẫn Mẫn trước giờ luôn ở bên cạnh cha mẹ, lần đầu tiên ra ngoài đi làm, không biết có thích ứng được hay không?” Anh ta tự lẩm bẩm một mình, “Khách sạn Hoa Dật có hợp tác cùng Gia Hoa, nhân viên quản lý của hai bên cũng cùng nhau ăn cơm vài lần, có cần nhờ họ giúp đỡ Mẫn Mẫn một chút không?”
Một câu sau không phải là anh ta tự nói với mình mà là hỏi ý kiến của tôi.
Tâm trạng tôi có chút buồn bả, như những gì tôi từng nói, mọi người đều thương yêu Mẫn Mẫn, ngay đến Phương Đỉnh Văn cũng yêu chiều gọi cậu ấy là “Công chúa Mẫn Mẫn”, với một cô gái như vậy, thử hỏi còn cóđiều gì là không may mắn?
“Nếu Mẫn Mẫn cần giúp đỡ, ba mẹ cậu ấy cũng có thể làm được,” tôi thầm thở dài, miễn cưỡng cười nói, “Công việc nào cũng vậy, lúc bắt đầu nhất định sẽ vất vả, cũng sẽ không dễ dàng.”
Anh ta gật đầu: “Tôi cũng hiểu được, chỉ là không muốn nhìn thấy Mẫn Mẫn vất vả.”
“Đợi sau khi Mẫn Mẫn đến, anh tự mình hỏi đi,” tôi giữ chiếc tách sứở trong tay, ngón tay siết chặt lấy quai tách, cảm giác rắn chắc mà lạnh lẽo, “Tôi nghĩ, có lẽ cậu ấy cũng muốn rèn luyện mình một chút.”
Đang nói, chợt nghe thấy tiếng giày cao gót gõ lên mặt sàn nhà, chúng tôi ngẩng đầu nhìn, quả nhiên là Mẫn Mẫn đang đi đến.
Cậu ấy đã thay bộđồng phục của khách sạn, mặc một chiếc áo lông cừu trắng tinh được thêu hoa cùng với chiếc váy vừa chấm gối màu xanh biếc, chiếc áo khoác cũng bằng lông cừu được vắt trên tay, gương mặt Mẫn Mẫn đỏ bừng vì vội vàng chạy tới.
“Xin lỗi hai người, mình đến muộn…”
“Không sao, cũng vừa mới đến thôi.” Phương Đỉnh Văn đứng dậy kéo ghế cho Mẫn Mẫn, đợi sau khi cậu ấy ngồi xuống mới khoác tay ra hiệu cho phục vụđứng ở cách đó không xa.
“Tiên sinh, tiểu thư, buổi tối vui vẻ, xin hỏi các vị muốn dùng gì?” Người phục vụ bước đến, hơi cúi người mỉm cười.
“Mẫn Mẫn, An Nhiên, hai người uống gì?” Phương Đỉnh Văn không nhìn vào thực đơn vội màđưa mắt hỏi tôi và Mẫn Mẫn.
Tôi cầm chiếc tách sứ trước mặt, mỉm cười nói: “Tôi đã gọi rồi, Mẫn Mẫn thì sao?”
Cậu ấy nhìn qua một chút liền nói: “Lấy mình một ly Mocha làđược.”
“Tôi một ly Lam Sơn.” Phương Đỉnh Văn cúi mắt nhìn xuống thực đơn, lại nói: “Và thêm ba phần bánh ngọt.
Tôi nhìn anh ta không nói nên lời: “Phương Đỉnh Văn, anh đói như vậy sao?”
“Không phải tôi,” anh mỉm cười, “Tôi thấy Mẫn Mẫn vừa thay ca, chắc hẳn cũng chưa ăn cơm chiều, An Nhiên cũng vậy, uống cà phê không tốt cho sức khỏe. Tôi cũng không biết nhiều về bánh ngọt cho lắm, chỉ tùy tiện chọn một loại, hai người không được chêđâu đấy.”
Từđầu Mẫn Mẫn luôn không nói lời nào, nhưng lúc này cũng cười nói: “May mắn là những người làm ởđây không nhận ra, lỡ như mà bọn họ nhìn thấy mình lúc vừa rồi còn là nhân viên phục vụ phòng, hiện tại lại ngồi ởđây ăn bánh uống nước hơn một trăm đồng, nhất định sẽ nghĩ mình là người điên.”
“Phục vụ phòng?” Đôi mày anh tuấn của Phương Đỉnh Văn khẽ nhướng lên, “Mẫn Mẫn, sao lại là phục vụ phòng? Việc đó không được tốt lắm.”
Mẫn Mẫn vô tư cười: “Bắt đầu từ vị trí thấp nhất đúng là có chút vất vả, nhưng khi ở trường đều đãđược học qua, cẩn thận một chút làđược.”
“Vậy…” Phương Đỉnh Văn có chút nghẹn lời, “Khi phục vụ phòng có vị khách nào…cố tình gây rối không?”
Tôi gật đầu, cũng nói: “Đúng rồi Mẫn Mẫn, công việc phục vụ phòng rất phức tạp, nếu được phân đến bộ phận ăn uống thì tốt hơn.”
“Mình biết mọi người quan tâm đến mình, nhưng mà, cả hai cũng đừng lo lắng nhiều quá,” Mẫn Mẫn dịu dàng cười, “Hoa Dật dù sao cũng là khách sạn năm sao, nhân viên đều được huấn luyện đểứng đối với những tình huống như vậy, hai người yên tâm đi.”
Tôi nghĩ người như Mẫn Mẫn chắc sẽ không gặp phải những chuyện như vậy, mà cho dù có gặp chuyện phiền hà thì cũng đã có chú Tần của cậu ấy ra mặt giải quyết, tôi có nghe mẹ Lâm nói qua, người có tên Tần Văn kia đang là giám đốc quản lý khách sạn Hoa Dật, giữ một nửa cổ phần của công ty, thực lực rất mạnh.
Phương Đỉnh Văn vẫn lo lắng như cũ, nhưng Mẫn Mẫn lại không quá quan tâm, nên anh ta chỉ có thể nhắc nhở Mẫn Mẫn cẩn thận.
Khi tôi cùng Mẫn Mẫn vào nhà vệ sinh, Mẫn Mẫn liền hỏi: “An Nhiên, rốt cuộc thì có chuyện gì xảy ra với tên Phương Đỉnh Văn kia vậy? Có phải hình như anh ta đã quan tâm đến mình quá nhiều rồi không?”
Tôi khẽ cười: “Lâm Mẫn Mẫn, cậu vốn thông minh như vậy sao không nhìn ra là Phương Đỉnh Văn đang theo đuổi cậu?”
“Không phải là như vậy chứ?” Mẫn Mẫn hơi kinh ngạc, “Mình cứ nghĩ anh ta có cảm tình với cậu…”
Đúng vậy, lúc trước, ngay cả tôi cũng nghĩ là như vậy?
Nhưng chuyện trên đời, không phải mình nghĩ thế nào là sẽ như thếđó, cóđôi khi nó hoàn toàn ngược lại.
“Mẫn Mẫn,” tôi kéo tay cậu ấy, khẩn thiết nói: “Mình và Phương Đỉnh Văn chỉ thân với nhau thôi, người anh ta thích là cậu, còn về phần cậu…thấy thế nào?”
“Mình…” Trong một lúc, Mẫn Mẫn lúng túng không biết phải làm sao, “Mình chưa từng nghĩ tới, nếu như anh ta thích mình, tại sao không nói trực tiếp với mình?”
Tôi cười gõ lên trán Mẫn Mẫn: “Tiểu thư Lâm Mẫn Mẫn, cậu còn không biết bản thân là người thế nào sao, với người không thân thuộc thì lúc nào cũng có cảm giác đề phòng, người ta chỉ nhìn cậu thôi cũng đã không dám, thử hỏi còn có gan nói thẳng hay sao!”
Mẫn Mẫn ngượng ngùng cười: “Cậu nói đúng, ởđiểm này mình thừa nhận, với người không quen thuộc, mình chẳng biết phải nói chuyện thế nào với họ.”
“Nhưng sau khi đã quen thuộc, cậu lại thực tâm đối xử tốt với họ,” tôi nói, “Mà Phương Đỉnh Văn cũng không phải là người không quen biết, có muốn cân nhắc một chút hay không?”
“Còn cậu?” Mẫn Mẫn bất chợt nhìn tôi hỏi: “An Nhiên, cậu cảm thấy anh ta thế nào? Ngay từđầu, mình còn tưởng cậu thích anh ta…”
Tôi hơi ngẩn ra, sau đó ha hả cười: “Mẫn Mẫn à, nếu cứ là bạn bè là phải thích thì mẹ cậu nhất định sẽ trách mình lôi kéo cậu thành người đồng tính!”
Tôi cười, nhưng trong lòng lại chua xót, cười đến nỗi mũi đã bắt đầu cay cay.
“Được rồi được rồi.” Tôi rút khăn giấy từ trong hộp ra lau mũi, cốý làm ra giọng nói nghẹt mũi, “Mình thấy ý tứ của đôi bên cũng không khác biệt gì mấy, kết cục thế nào chỉ còn tùy vào hai người ha?”
“Nha đầu An Nhiên cậu,” Mẫn Mẫn không nhịn được mà lấy tay véo má của tôi, “Khuôn mặt này sao không biết thẹn thùng là gì thế hả? Chỉ lớn hơn mình mấy tháng màđã ra dáng bà mối thế này.”
Tôi mỉm cười tránh người đi, cười đến nước mắt ngặp đầy khóe mắt.
Mẫn Mẫn… hẳn là không ghét Phương Đỉnh Văn.
Nếu, nếu có một ngày, Mẫn Mẫn và Phương Đỉnh Văn cũng có thể thân mật như thế này, Phương Đỉnh Văn, anh nhất định sẽ rất vui, phải không?
Sau đó, Phương Đỉnh Văn đưa Mẫn Mẫn về nhà trước rồi đến tôi.
Thật ra anh ta muốn đưa tôi về trước, sau mới đến Mẫn Mẫn, nhưng vì từ hướng khách sạn Hoa Dật về thì nhà Mẫn Mẫn gần hơn, hơn nữa Mẫn Mẫn lại nói mệt nên trước tiên đưa cậu ấy về nhà trước.
Dọc trên đường đi, Phương Đỉnh Văn và Mẫn Mẫn luôn phiên nhau đổi đề tài nói chuyện, tôi thì cực lực hưởng ứng theo, sau đó lại lái câu chuyện về phía hai người họ, vì thế mà mọi người đều cười nói, không khí so với trước đây hòa hợp hơn nhiều.
Tôi không biết mình lại có thể nói nhiều như vậy, ban ngày ở trường đã nói rất nhiều với học sinh, buổi tối lại không biết mệt mỏi như vậy, tôi thật sự khâm phục bản thân.
Đột nhiên nhớđến những vở Việt kịch và Hoàng Mai kịch tôi từng đi xem với bà ngoại, nội dung thường xoay quanh những câu chuyện cổ xưa mà du dương trầm bổng, vị thư sinh muốn cùng tiểu thư nói chuyện, người giúp đỡ làm cầu nối luôn là nha hoàn.
Cho dù nha hoàn vô cùng thông minh lanh lợi, cho dù nha hoàn có tình ý với thư sinh, thì vẫn chỉ là nha hoàn.
Mà hiện tại Kỷ An Nhiên mình có phải làđang sắm vai này hay không?
Tâm trạng buồn bả, tôi đưa mắt ra ngoài cửa xe nhìn cảnh vật đang không ngừng lướt qua.
“An Nhiên?” Phương Đỉnh Văn lên tiếng gọi.
“Hở?” Khi mở miệng đáp, tôi mới nhận ra giọng mũi của mình quá nặng, “Có, có chuyện gì không?”
Anh ta vẫn lái xe như trước, lời nói thân thiết: “Em làm sao vậy? Trông như có tâm sự.”
Tôi vẫn không quay đầu, ngược lại vẫn dán mắt vào cửa kính lạnh ngắt, tâm trí lơđãng: “Không có gì, anh nhìn lầm rồi.”
Có lẽ vì giọng nói của tôi quá mức lãnh đạm nên anh ta cũng không hỏi lại, mà tôi cũng không nói tiếp.
Bên ngoài, đèn đuôi xe ôtô nối dài thành một đường thẳng, đỏđến nỗi chói mắt.
Sau khi vềđến nhà, tôi bước xuống xe, đóng cửa xe rồi nói tạm biệt, sau đó xoay người định rời đi.
Lại nghe phía sau có tiếng mở cửa xe, một lát là tiếng Phương Đỉnh Văn gọi tôi.
“An Nhiên.”
Tôi xoay người lại khẽ cười: “Còn chuyện gì sao Phương đại nhân?”
Gióđêm hơi thổi bay vạt áo khoác màu xám nhạt trên người anh, dù với loại màu sắc phổ biến như vậy nhưng khi mặc vào trông anh lại rất đặc biệt, lúc này, Phương Đỉnh Văn cứđứng như vậy trước mặt tôi, đôi mắt sáng rõ giữa bóng đêm.
“Chúng ta là bạn, nếu có chuyện gì cứ nói, tôi cũng có thể giúp đỡ.”
Anh có thể giúp sao? Giúp thế nào đây? Chẳng lẽ muốn tôi nói Phương Đỉnh Văn anh không cần phải thích Mẫn Mẫn, hiện tại cậu ấy không hề có cảm giác gì với anh như tôi thì ngược lại, anh có thể thích tôi sao?
Suy nghĩ này làm tôi không nhịn được cười.
Thật là chua xót.
“Không có gì,” tôi nhẹ nhàng nói, “Chỉ là gặp phải vài chuyện buồn phiền ở cơ quan mà thôi, không sao cả.”
Trông anh có vẻ nhẹ lòng đi: “Em lúc nào cũng làm tôi yên tâm, hơn nữa, Kỷ An Nhiên mà tôi biết nhất định không phải là người yếu đuối.”
“Tất nhiên rồi,” Tôi cười, “Anh nghĩ tôi và công chúa Mẫn Mẫn của anh giống nhau sao? Người ta là công chúa, lúc nào cũng được mọi người cưng chiều, còn tôi làđậu phụ, chưng không nát, nấu không chín, chiên không vỡ!”
“Ha ha…”Anh ta bị chọc cười vì lời nói vàđiệu bộ của tôi, lắc đầu nói, “Vậy được rồi, tiểu thưđậu phụ, đi nghỉ sớm đi, ngủ ngon.”
Tôi cũng cười chào tạm biệt: “Ngủ ngon.”
Tôi lại xoay người, bước từng bước lên bậc thang vào nhà.
Kỷ An Nhiên có lẽ chỉ là một miếng đậu phụ chưng không nát, nấu không chín, chiên không vỡ, quả thực cũng không khác gì nữ kiệt anh hùng!
Nhưng mà, nếu như có thể, Kỷ An Nhiên…cũng rất muốn làm công chúa.
Truyện khác cùng thể loại
48 chương
11 chương
10 chương
68 chương
94 chương
19 chương