Tình Yêu Cấp 2
Chương 155 : Câu chuyện nhỏ
Đó là một ngày trời xuân, đông vừa qua nhưng vẫn còn vương vấn đâu đây chút hơi lạnh.
Giữa nghĩa trang, những ngôi mộ đã được chăm sóc sau khi mùa đông trôi qua. Trước một ngôi mộ đặc biệt nằm dưới một cái cây to, ngôi mộ màu trắng tựa như tuyết vậy. Có một cô gái đứng đó, trên tay là bó hoa được chăm chút kĩ càng, khiến cho khung cảnh càng thêm cô độc và buồn bã.
Nó đứng đó, đứng trước nấm mồ của mẹ không biết bao lâu rồi. Đôi chân không còn cảm giác, chỉ biết trong lòng là một đống hỗn độn.
– Mẹ, con gái mẹ đến thăm mẹ đây
Giọng run run, nụ cười buồn trên môi, nó cảm giác được từng nhịp tim đập lại nhói lên..
– Mẹ, mẹ có khoẻ không?
Nó nói, thanh âm chua xót.
– Mẹ ơi, mẹ có còn nhớ con không?
Đôi chân quỳ xuống nền đất lạnh, cô con gái bé nhỏ đã về rồi đây. Nhưng có điều, đã trễ mất rồi
– Mẹ ơi, sao mẹ không trả lời con? Con về rồi, con về rồi mẹ ơi..
Từng câu, từng chữ, nước mắt rơi lã chã xuống đất.
Ai nói nó mạnh mẽ, ai nói nó đã vượt qua mọi chuyện, ai nói nó đã quên chuyện năm xưa?
Từng giây, từng phút những nỗi ám ảnh cứ thâm nhập vào trong bộ não, trở thành những cơn ác mộng mỗi khi đêm về.
– Con xin lỗi, con xin lỗi, mẹ ơi..
Tiếng khóc trong nghĩa trang khiến cho người ta cũng buồn lòng theo.
Bầu trời ngày hôm ấy màu xám xịt, còn tiếng khóc của nó như muốn xé toạt bầu trời ấy ra. Để giải thoát nỗi buồn, để không ở thế giới đầy đau khổ này nữa.
Bao nhiêu thứ đã trải qua, sự trưởng thành cũng dần dần hình thành trong con người. Nhưng vết thương kia dù có lành cũng sẽ để lại vết sẹo trong một tâm hồn non nớt.
Rất lâu sau nó mới loạng choạng đứng lên, đôi chân tê rần.
– Mẹ, con về đây. Mẹ không tiễn con sao?
Nó tự cười nhạo chính bản thân mình
– Tạm biệt mẹ!
Đôi mắt sưng đỏ, nó cố giấu sự buồn bã mệt mỏi vào trong, không để ai thấy, không để ai chạm vào.
Hôm nay nó cố tình tới đây một mình, để không ai có thể thấy sự yếu đuối nó đã giấu. Vậy mà, thật tình cờ…
Người đó đã đứng ở đấy không biết từ bao giờ. Trên tay là bó hoa, và khuôn mặt lãnh đạm nhưng sự chua xót lại hiện rõ trong đôi mắt.
Nó đứng như trời trồng, người ấy từng bước một bước tới.
– Con chào bác!
Hắn cúi gập người trước mẹ nó, cẩn trọng đặt bó hoa cạnh bó hoa nó.
– Anh đến đây làm gì?
Yun im lặng, đứng nhìn người con gái nước mắt lưng tròng trước mặt mình..
À thì ra cảm giác đau lòng là thế này. Là khi nhìn thấy cô gái mà bạn dành cả tấm chân tình đau lòng, tự khắc bạn cũng sẽ đau lòng theo.
– Đừng khóc nữa, ngoan nào..
Vươn tay và kéo nó ôm trọn vào lòng, ôm cả thế giới vào lòng.
Chỉ một tác động, những viên pha lê trên mi đã tự động vỡ ra và rơi xuống. Nó khóc càng lớn, như muốn trút hết nỗi buồn ra vậy..
– Anh xin lỗi, xin lỗi vì không yêu và bảo vệ em sớm hơn..
Hắn tự trách móc, chỉ trách bản thân đã không trưởng thành sớm hơn để người con gái này không phải đau lòng..
– Ba mẹ nuôi, họ bảo rằng họ không bỏ em đi, họ bảo sẽ đưa em đi du lịch, sẽ cùng em đón Tết, Giáng Sinh mỗi năm. Vậy mà vì em, vì em ngu ngốc chỉ biết nghĩ cho bản thân đã hại họ. Mẹ ruột, người em chưa từng thấy mặt, bà để em lại một mình, bà ấy…nếu bà ấy còn sống thì..
Nó nói trong từng tiếng nấc, nghẹn ngào.
– Nếu bà ấy còn sống, em sẽ cùng bà ấy và ba, anh hai anh ba đi nghỉ. Sẽ cùng nhau chụp những bức hình, sẽ cùng nhau ăn những bữa ăn. Sẽ cùng nhau làm những chuyện bình thường như những gia đình khác. Vậy mà..vậy mà vì em….
Nó như người điên, không ngừng gào thét, không ngừng đánh vào ngực hắn.
– Hạ Băng, Hạ Băng, bình tĩnh lại!
– Là tại em, ai cũng bỏ em đi cả. Em tồi tệ, em chỉ biết nghĩ cho bản thân, em là một đứa xấu xa. Anh mau buông em ra đi.. mau buông em ra đi mà
– Em không xấu xa, hay tồi tệ! Đừng như vậy nữa, anh không bỏ em! Cả đời này anh luôn ở bên cạnh em, yêu em. Kiếp này, kiếp sau anh nguyện chỉ yêu mình em.
Nó vùi mặt vào chiếc áo đã thấm đẫm nước mắt của hắn, mùi hương quen thuộc khiến tâm nó tịnh lại.
– Em mệt rồi, đau lòng lắm, thật sự rất đau lòng..
Những lời nói nhỏ, tựa như một cơn gió nhỏ thổi qua vậy. Hắn càng ôm cô gái trong lòng mình chặt hơn:
– Anh sẽ cùng em vượt qua mọi thứ, mệt thì dựa vào vai anh này! Mọi chuyện ổn rồi, dù không ổn anh cũng sẽ biến nó thành ổn. Vậy nên, đừng đau lòng nữa, được không?
——————
Đó là một ngày trời hạ, nó còn đang ở công ty để xử lí nốt đống hồ sơ. Trời đã về khuya, nó dần dần hoàn thành xong. Đến khi xong cũng đã quá nửa đêm, tắt đèn và xuống dưới đại sảnh. Không phải chỉ có mình nó tăng ca, mà còn rất nhiều người khác. Họ đang vui vẻ đi theo từng cặp trai gái, trông thật đáng yêu.
Đột nhiên nó nghĩ đến hắn, không biết giờ hắn đang làm gì.
Điện thoại reng lên cắt ngang dòng suy nghĩ. Nó nhìn màn hình, mỉm cười bắt máy:
– Em đây..
– Nhóc con, sao giờ này còn thức?
Giọng hắn khàn, hình như sức khoẻ không tốt.
– Anh công tác thế nào rồi?
Yun đang đi công tác, nghe hắn nói rằng chuyện hợp đồng có sai sót nên bên đối phương tìm cách giở trò!
– Ừm, ổn rồi…
– Vậy thì tốt rồi! – Nó đáp
– Em lại tăng ca?
– Em? Không có, em đang ở nhà..
-….
Hắn chỉ đáp lại bằng sự im lặng rồi cúp máy. Nó nhíu mày nhìn điện thoại, chắc là do tín hiệu yếu, nó suy nghĩ như thế.
Lập tức ra ngoài nơi tài xế đang đợi, nó mệt mỏi ngồi vào ghế sau, xoa xoa đầu vài cái rồi nói:
– Về nhà thôi..
Thế nhưng chiếc xe lại không chạy, và người tài xế cũng im lặng. Nó nhíu mày càng chặt, đầu hơi đau vì vài ngày gần đây nó ăn không ngon ngủ không yên. Và đó chỉ là một phần, phần còn lại có lẽ mỗi khi hắn đi công tác tâm trạng nó sẽ bất an vài phần.
– Làm sao vậy, xe lại hỏng sao?
Nó thở dài, tay xoa thái dương. Tuần trước, anh hai vừa đổi xe cho giờ lại hỏng? Có cần phải xui đến thế không?
– Tiểu thư, hình như cô lên nhằm xe rồi!
Giọng nói quen thuộc, nó cứng đờ người.
Một hai ba giây trôi qua, từ từ ánh sáng trong xe mở lên. Chàng trai ngồi đó, điếu thuốc còn đốm lửa hồng chưa dập tắt trên tay chàng, cửa sổ mở khiến làn khói bay ra ngoài.
– Anh không phải đang bên Ý sao?
Nó ngạc nhiên, chẳng phải là tên đáng ghét Yun sao? Hắn đang công tác bên Ý cơ mà?!
– Nếu đang bên Ý thì làm sao biết người tôi hết mực tin tưởng, yêu thương lừa gạt chứ?
Haha, đang giận sao? Chết chắc rồi.
Không cần giữ hình tượng, từ ghế sau nó leo lên ghế phụ.
– Làm trò gì đấy?
Hắn nhíu mày, ngón trỏ dập tắt điếu thuốc.
– Em..
– Tại sao lại nói dối? – Hắn cướp lời
– Em không…
– Hình như càng ngày em càng lớn gan? Có phải em nghĩ tôi đi công tác nên không biết gì?
Hắn giận thật rồi, chỉ cần xưng hô tôi là biết giận thật rồi!
– Không muốn anh lo thôi..
– À, không muốn tôi lo…
– Sau này sẽ không như vậy nữa mà
– Làm sao tôi tin em được? Có lần một sẽ có lần hai ba, với em cái gì em cũng dám lắm!
Nó dùng ánh mắt cún con cầu xin sự tha thứ, hắn vừa bắt gặp đã thấy tim đập liên hồi. Phải rồi, anh hùng làm sao qua được ải mỹ nhân.
– Nịnh nọt!
Hắn cười xoa đầu nó.
– Anh về nước khi nào?
– Mới chiều nay thôi, vừa xuống máy bay đã phải về giải quyết hồ sơ còn lại nên không gọi cho em được!
– Sao không về nghỉ ngơi? Đến đây làm gì?
Nó tự hỏi nãy giờ hắn làm gì ở đây, vào giờ này?
– Tình báo rằng đã bốn ngày em tăng ca, đến xem phải thật không?!
Tình báo, vừa nghe nó đã biết ai. Haha, Ngọc à cưng ăn cơm nhà lo chuyện người ta sao?
Hắn vừa nói vừa dùng ánh mắt giết người, nó cười cười ôm choàng lấy cánh tay hắn.
Yun không nói gì chỉ nhéo má nó. Không gian yên bình, nó thích thế này, chỉ hai người..
– Khuya thanh gió mát, một nam một nữ trong không gian mờ mờ ám ám thế này, em nghĩ người ta sẽ làm gì?
Yun cười gian, nó thì đang trong tình trạng mệt mỏi nên lơ mơ trả lời:
– Làm những gì nên làm thôi.
Đến khi trả lời, nó mới nhận ra điều mình vừa nói nguy hiểm thế nào. Và lúc đó đã muộn, hắn nhanh chóng leo qua, hạ ghế và đè nó xuống.
– Em nói nhầm…
– Nhầm chết người rồi cô bé!
(Còn tiếp)
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
6 chương
58 chương
62 chương
57 chương
15 chương