Rừng trúc, trong lầu, Thương Thiên Vũ xây riêng cho Thương Phượng Vũ một tòa lầu để hóng mát. Nhưng trong đó có giấu sát khí, chứa đầy trận pháp huyền ảo mỹ lệ. Trừ Thương Phượng Vũ và Thương Thiên Vũ ra, những người khác muốn vào đều chỉ có đi không về, mất mạng, làm phân bón cho rừng trúc. Có điều, muốn vào cũng không khó, chỉ cần người đó không muốn gây tổn thương cho Thương Phượng Vũ… Trận pháp huyền ảo này cũng rất kỳ lạ. Nó sẽ thay đổi theo tâm tình của người bày trận, vừa là trận bảo vệ người, vừa là trận giết người. Toàn bộ đều dựa vào người bày trận mà ra. Người bày trận chính là Thương Thiên Vũ, khống chế trận là Thương Phượng Vũ. Nàng cũng không biết chuyện này vì Thương Thiên Vũ chưa bao giờ nói qua. Tiếng bước chân vang lên trên cầu thang tạo thành tiếng “kẽo kẹt”. Có hai người đi ra từ trong tiểu các của rừng trúc. “Bạch Mặc, mặc kệ ngươi nói thế nào ta đều không tin. Về phần Vũ Nhi…” Dừng lại một chút, “Ta sẽ không giao cho ngươi. Ngươi từ bỏ ý định này đi.” Giọng nói lạnh nhạt, mang theo sự cương quyết. “Tin hay không với ta không quan trọng. Cho tới bây giờ ta chỉ muốn một người, chính là người đó.” Dứt lời, Bạch Mặc rời đi. Ánh mắt thâm thúy, đôi môi mỏng mím chặt, đôi tay nắm chặt lại rồi buông ra rất nhanh. Cất bước, tay áo bồng bềnh, bóng lưng thon dài cao ngất, thêm ba phần kiên quyết, hai phần kiêu ngạo, Thương Phượng Ngôn cũng rời khỏi tiểu các trong rừng trúc. Mặt trời dần lặn về phía tây, ánh đèn rực rỡ. Đèn lồng đỏ treo cao trong Phượng Vũ các, thêm vài phần thanh thản yên tĩnh. Bên trong phòng, ánh nến chập chờn, tiếng tiêu du dương. Chính là Bạch Mặc đang thổi tiêu để kể ra nỗi lòng với Thương Phượng Vũ. Tiếng tiêu du dương uyển chuyển ẩn tình, tựa như lời tình nhân thì thầm bên tai, tựa như hai người yêu nhau đang ôm nhau dạo bước trong ánh chiều tà, thu hút con người ta vào mộng cảnh đẹp đẽ…Chỉ là ảo ảnh…. Một khúc kết thúc, Bạch Mặc buông trường tiêu trong tay ra, dung mạo chứa nhu tình, “Vũ Nhi, nàng nghe có hiểu ta muốn nói gì không?” Tuy dung mại ẩn tình nhưng sâu trong đáy mắt là một chút lo lắng, căng thẳng. “Ừ.” Gật đầu, nhẹ nhàng trả lời, mắt xẹt qua mặt hắn, bước chậm về phía cửa sổ. Bầu trời mờ mịt, mây đen giăng kín. Bạch Mặc nhìn vẻ mặt và bóng dáng như có như không của Thương Phượng Vũ, sự lo lắng trong đáy mắt hắn càng tăng lên, lan rộng khắp cõi lòng. Hắn ép mình phải nở nụ cười, giọng nói dịu dàng hơn: “Vũ Nhi, có phải nàng có tâm sự không?” Cầm chặt cây tiêu trong tay, lộ rõ từng khớp xương. “Không có, đừng có nghĩ bậy. Ta chỉ hơi mệt thôi.” Nói xong, mở miệng ngáp một cái, ánh mắt mông lung. Tiến lên hai bước ôm nàng vào lòng, đặt tiêu bên cửa sổ, Bạch Mặc gần như thì thầm: “Vũ Nhi, ta yêu nàng, rất yêu, rất yêu, nàng có biết không?” Tình đã thấm vào xương cốt, yêu đã khảm sâu vào tâm can, vì nàng, ta nguyện hiến dâng tất cả, tựa như lời đêm đó nàng nói với ta. Nhưng Bạch Mặc không nói những lời này ra. “Ừ…” để mặc hắn ôm, khẽ nheo mắt lại, trả lời một tiếng nhẹ như không có. Thầm than một tiếng đầy bất đắc dĩ, Bạch Mặc bế bổng nàng lên, cúi đầu, hôn lên trán nàng. “Mệt thì đi ngủ thôi.” Dứt lời, liền đi vào trong phòng, nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, cuối cùng còn nói: “Chờ ta về nhé.” Không đợi nàng đáp lời đã xoay người rời đi. Tiếng đóng cửa vang lên, Thương Phượng Vũ mở mắt, đứng dậy, xuống giường, đứng trên đất. Tia lờ đờ trong mắt tan đi, trở nên trong veo như bầu trời, sâu xa thấm vào lòng người. “Chủ tử, vì sao người không nói rõ với hắn?” bóng dáng Minh Nguyệt ẩn trong góc tối hiện ra, không nhịn được mà hỏi. “Minh Nguyệt, tình yêu là gì?” Thương Phượng Vũ không trả lời câu hỏi của nàng mà hỏi ngược lại. Nghe vậy, gò má Minh Nguyệt dâng lên hai rặng mây đỏ. Nàng cúi đầu, hạ lông mi, giọng nói không còn ngắn gọn súc tích như trước: “Chủ tử, nô tỳ…nô tỳ không biết.” Tâm gợn sóng, tất cả đều là tiếng nói dáng vẻ của người trước mặt. “Chữ tình là chữ khó hiểu nhất. Từ xưa tới nay hiểu được nó liệu có mấy người?” Không biết là hỏi ngược lại hay là tự hỏi. “Nhưng chủ tử, nô tỳ không hiểu, nếu người đã biết thân phận của hắn sao lại còn giả vờ như không biết gì cả?” Minh Nguyệt thông minh, Minh Nguyệt lạnh lùng nhưng trên phương diện tình cảm nàng rất trong sáng, thuần khiết như tuyết, không chứa chút tạp chất nào. “Minh Nguyệt ngốc, nói thì sẽ ra sao? Chỉ có thể tăng thêm phiền não mà thôi.” Nhớ tới nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời của Bạch Mặc, khóe môi Thương Phượng Vũ nhếch lên thành nụ cười. “Nhưng…Nhưng…” Minh Nguyệt hơi nóng nảy, lời nói cũng không rõ ràng. “Có phải ngươi muốn nói nếu ra không nói rõ thì sẽ phải gả cho hắn, đập tan cấm kỵ luân thường, đúng không?” Nụ cười lan rộng trên khóe môi, lan tới đuôi lông mày. Minh Nguyệt gật mạnh đầu, mất bình tĩnh. “Minh Nguyệt, ngươi lại đây, ta nói cho ngươi chuyện này.” Nụ cười càng ngày càng sâu, giữa hai lông mày là tia toan tính dứt khoát, như đóa hoa mai kiêu ngạo nở trong trời đông giá rét, như đóa u lan nở rộ trong núi sâu, tươi mát quyến rũ, mê hoặc lòng người. Màn đêm càng sâu hơn, vẫn không có trăng, vạn vật trong trời đất chìm vào bóng tối. Trong thư phòng, minh châu treo cao, sáng như ban ngày. Thương Thiên Vũ nửa tựa vào ghế, mắt phượng khẽ nhíu, đôi môi quyến rũ mở ra: “Việc đã đến nước này, đệ nên lui về ở ẩn nơi thế ngoại, sao còn phải ngây ngốc nhảy vào hố lửa vạn trượng này?” Bạch Mặc ngồi ngay ngắn trên ghế, cười khẽ, “Dù là địa ngục khôn cùng đệ cũng không hối hận, huống chi chỉ là một cái hố nho nhỏ?” hắn cười một tiếng, thản nhiên giãi bày tấm lòng mình. “Không hối hận? Ha ha, hay cho không hối hận!” mắt phượng híp lại chợt lóe, bắn ra ánh sáng lạnh rồi biến mất ngay lập tức. “Sao? Huynh hối hận à?” Nhìn như không có sóng, kỳ thực lòng tràn đầy nghi ngờ. Bởi vì gương mặt của người trước mặt quá mức bình tĩnh, bình tĩnh đến mức không có tia cảm xúc nào dao động. Đoán không ra, nhìn không rõ khiến tâm hồn Bạch Mặc rối loạn. “Ta từng trả lời đệ vấn đề này mười năm trước. Hôm nay đệ lại hỏi là có ý gì?” mắt phượng mở ra, Thương Thiên Vũ tùy ý liếc Bạch Mặc. “Không có ý gì, đệ chỉ không hiểu thôi.” Bạch Mặc mỉm cười, trả lời. “Không hiểu cái gì? Không hiểu vì sao ta giao Vũ Nhi cho đệ?” Thương Thiên Vũ cũng cười một tiếng. Có điều, nụ cười của hắn chưa từng lan tới đáy mắt, mà lạnh như sương sớm. Bạch Mặc không trực tiếp trả lời câu hỏi của hắn mà nói: “Mười năm trước huynh lấy nửa đời sau của mẫu thân ta ra ép ta hạ chú với Vũ Nhi, ta đã từng nói một ngày nào đó huynh sẽ hối hận.” Dừng lại nhìn hắn, vẻ mặt bình tĩnh. “Ta nói rồi, trong đời ta chưa từng có hai chữ hối hận. Trước kia là thế, bây giờ là thế, sau này cũng thế.” Cười khẽ như gió thoảng, khiến người ta không thấy rõ tâm tình thật. “Có điều, chuyện mười năm trước rất thành công, ta phải cám ơn đệ.” Khóe môi Thương Thiên Vũ chứa nụ cười. Hắn nói không nhanh không chậm. “Chẳng qua là chuyện đã qua, không nhắc tới cũng được.” Bạch Mặc bị cuộc nói chuyện tối nay quấy nhiễu đến mức lòng rối loạn, tinh thần hoảng hốt. “Tuy là chuyện đã qua nhưng cũng là sự thật. Sao lại có thể coi như chưa từng xảy ra được?” Thu hết sự sợ hãi trên mặt hắn vào đáy mắt, Thương Thiên Vũ cười không thành tiếng, nói tiếp: “Dù thế nào thì cũng là nhờ đệ giúp ta, ta phải cám ơn đệ chứ.” Mặt ngẩn ra, khóe môi hơi nhếch, tự giễu lan tới đuôi lông mày, “Đúng vậy, dùng Vũ Nhi để kiềm chân Phượng Ngôn, để nó cam tâm tình nguyện nhảy vào vũng bùn đen tối này, để nó vì huynh mà thu hồi quyền thế của Phó gia, tiếng cám ơn này ta nhận. Lấy chú Tỏa Hồn trên người Vũ Nhi để đối phó Ngạch Thiên Dương, phế công lực của ông, bắt lấy hồn ông, một hòn đá hạ ba con chim. Tiếng cám ơn này cũng không sai, không sai, không sai…” Dứt lời, càng tăng thêm tự giễu, trong nháy mắt chiếm trọn cả trái tim hắn, làm tâm hồn hắn tối lại, khiến lòng hắn có cảm giác ô uế không chịu nổi. Sao có thể xứng với người trong sáng như tuyết kia? Càng ngày càng đau đớn, kiềm nén đến mức điên cuồng. “Người thông minh như thế thật hiếm thấy trên thế gian này. Nếu lập nghiệp trong triều đình, nhất định là một nhân vật phong vân một cõi. Đáng tiếc, thật đáng tiếc.” Thương Thiên Vũ bỗng lên tiếng cảm thán, tựa như vô cùng tiếc hận. “Định khi nào thì tiến hành hôn lễ?” Đáy lòng đã hơi hiểu. Dù chỉ là hạnh phúc trong chốc lát, Bạch Mặc cũng muốn bắt lấy, không muốn buông tay. “Mười ngày sau.” Đã đạt được mục đích, Thương Thiên Vũ thu hồi tiếc hận, sắc mặt như thường, nói. “Làm phiền sư huynh.” Bạch Mặc cười. Nụ cười này mơ hồ như gió, tựa như mộng ảo, mang theo khát khao hạnh phúc. “Không phiền. Các đệ hạnh phúc là chuyện ta muốn thấy nhất.” Cười ôn hòa, nụ cười không động trong đáy mắt, lạnh như sương. “Cốc cốc cốc” đang khi hai người lâm vào trầm tư trong chốc lát, tiếng gõ cửa vang lên, sau đó là giọng của Thương Phượng Ngôn: “Phụ thân, là con.” “Vào đi.” Thương Thiên Vũ lên tiếng. “Kẹt” một tiếng, cửa mở ra, Thương Phượng Ngôn mặc quần áo màu đen lướt qua người Bạch Mặc, từ từ đi tới trước mặt Thương Thiên Vũ. “Có chuyện gì à?” Thương Thiên Vũ hỏi. “Vâng.” Gật đầu trả lời. “Chuyện gì?” Thương Thiên Vũ lại hỏi. “Con muốn nói chuyện riêng với phụ thân một lát.” Thương Phượng Ngôn nhìn hắn, nói. “Sư huynh, Phượng Ngôn, các huynh cứ từ từ nói chuyện. Ta về trước đây, Vũ Nhi vẫn đang chờ ta.” Bạch Mặc đứng dậy. “Về đi, ngày mai tới. Ngày mai bắt đầu sắp xếp chuyện hôn lễ của đệ.” Thương Thiên Vũ không giữ lại. Hai tay Thương Phượng Ngôn đột nhiên nắm chặt, trong đôi mắt dấy lên vẻ buồn rầu. Gật đầu, mỉm cười, Bạch Mặc đi ra khỏi phòng. Cho đến khi hơi thở của hắn hoàn toàn biến mất, Thương Phượng Ngôn mới nói. “Phụ thân, mọi người đã định ngày rồi à?” Ngọn lửa hừng hực đốt nóng tâm hồn. Nếu không phải còn một tia lý trí giữ lại thì chỉ sợ hắn đã sớm bạo phát. “Ừ, mười ngày sau là ngày tốt.” “Phụ thân, người cũng biết truyền thuyết song sinh xuất hiện, Vũ đế mất hồn?” Chuyện cho tới giờ này, Thương Phượng Ngôn đã không còn thời gian mà chờ nữa. Hắn muốn buông tay một lần. Mà người duy nhất có thực lực làm được chuyện này là nam nhân trước mặt. Nam nhân này cũng có tình cảm sâu đậm với người đó. “Sao lại hỏi thế?” Thương Thiên Vũ không trả lời câu hỏi của hắn mà hỏi ngược lại. “Nói vậy thì đây là sự thật?” tựa như hỏi ngược lại nhưng giọng điệu là bình tĩnh quả quyết. “Ta nói không phải con tin không?” Thương Thiên Vũ cười, ném vấn đề trở lại. Nghe kiểu ngầm thừa nhận như thế, Thương Phượng Ngôn ngừng lại: “Bạch Mặc chính là Thương Tử Mặc, là một trong hai người sinh đôi. Người biết không?” Dứt lời, ngẩng đầu nhìn Thương Thiên Vũ, không bỏ qua bất kỳ sự thay đổi nào trên mặt hắn. “Ừ, biết.” Sắc mặt Thương Thiên Vũ không đổi, tựa như hắn chỉ trả lời một vấn đề rất bình thường. “Chỉ sợ người biết một mà không biết hai thôi.” Sâu trong đáy lòng Thương Phượng Ngôn khẳng định hắn không biết. Bởi vì nếu hắn biết thì sẽ không thể không có phản ứng nào như thế. “Hả? Một là sao? Hai là sao? Con nói ta nghe.” Mở miệng hỏi, trên mặt vân đạm phong khinh. “Cha có biết vì sao Thương đế nào cũng mất sớm không?” chuyện cũ năm xưa bị Thương Phượng Ngôn moi ra. Có điều, hắn biết được từ đâu? “Hồn phách không được đầy đủ.” Thương Thiên Vũ mở miệng đáp. “Nhưng cha biết vì sao hồn phách bọn họ không đầy đủ không?” dừng lại, Thương Phượng Ngôn mở miệng hỏi ngược lại. “Không biết.” Mắt phượng híp lại, mặt đầy mỏi mệt. Ý lạnh ngưng tụ trong lòng, lan tới đáy mắt. “Bởi vì bọn họ thử thay đổi thiên mệnh, tự tiện thay đổi di ngôn của người kia.” Nói xong những lời này, Thương Phượng Ngôn nhắm mắt lại rồi lại mở ra. Phòng yên lặng, chỉ còn tiếng thở thật khẽ.