Toàn thân Liêu Đình Ngạn căng lại. May là anh vẫn nhớ là mình đang lái xe, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Nếu không làm như vậy, lỡ trong lòng hoang mang, nhở xảy ra tai nạn mất. Vào lúc này có cứ ở bên tai anh nhắc nhở: "Tập trung lái xe. Đừng nhìn lung tung." Thoáng nhìn thì thấy cô rất nghiêm túc, cái uất ức trong lòng anh. Những chuyện như thế này không phải cô nên căng thẳng một chút sao? Sao bây giờ xảy ra trong tình huống của hai người vai vế lại lộn xộn như thế này. . . . . Nghĩ tới nghĩ lui, sau cùng anh buộc miệng nói ra một chữ: "Ừ." Nghe thấy trong giọng nói của anh có chút căng thẳng, Lê Vị không nhịn được bật cười, cô cầm ở trên tay vẫy vẫy, rồi nói: "Đi Minh Duyệt." "Đi thật sao?" "Ừ." Lê Vị dĩ nhiên nói: "Em vẫn chưa ở phòng tình nhân bao giờ. Thử một chút cho biết." Chỉ vài câu ngắn ngủi cũng khiến tâm trạng của Liêu Đình Ngạn thấp thỏm vài lần. Sau cùng, anh cầm chắc tay lái, ung dung nhìn Lê Vị một cái, bỗng nhiên anh mỉm cười. -- Gặp phải tình huống như thế này mà không nắm chắc cơ hội, thì đúng không phải là đàn ôn. Mặc dù nói như vậy, nhưng sau khi đến mục đích, trong lòng Liêu Đình Ngạn lại lo lắng, rộn ràng. Lúc bấm thang máy, tay anh trơn bấm đến tầng 15. Lê Vị dùng ánh mắt khinh thường mình anh, ý đồ rất rõ ràng: Chẳng có tương lai gì cả! Hình như Liêu Đình Ngạn không nhìn ra "suy nghĩ" của cô, chỉ cảm thấy biểu cảm của cố rất đẹp. Nhìn thế nào cũng không chán. Trong lúc hai người vẫn đang suy nghĩ, không ngờ là thang máy đã dừng lại rồi. Đến rồi. Vào lúc này, lời của Lê Vị cũng ít đi. Dọc đường cũng trầm hơn, túm Liêu Đình Ngạn vào trong phòng. Sau khi đẩy của vào, Lê Vị bị giật mình một chút. Chỉ vì trong phòng bày trí rất đẹp. Phong cách đẹp đẽ ngọt ngào của màu hồng, hình trái tim ở trên giường cũng rất to. anh sáng mờ ảo, mặc dù là đang mở, nhưng luôn phảng phất một cảm giác tình không ngay đạo không thẳng. Đúng là một nơi tốt để "khởi động". Lê Vị rất thích kiểu trang điểm như vậy, sau khi tắm xong, cô mặc áo tắm rồi ở trên giường nhảy qua nhảy lại. Tóc cô hơi ướt, nụ cười thu hút như vậy cứ nhảy tới nhảy lui, làm tim của Liêu Đình Ngạn đập càng nhanh. "Anh đi tắm đã." Vừa nói xong, anh cầm lấy áo tắm, rồi đi thẳng vào phòng tắm. Đợi đến lúc cửa phòng tắm đóng lại, Lê Vị cũng dừng lại, lặng nhìn cửa phòng tắm, rồi đưa chân lên thật cao, nhẹ nhàng hừm một tiếng. . Bình thường đàn ông tăm rất nhanh. Liêu Đình Ngạn cũng như vậy. Nhưng mà lần này, anh lại ở trong phòng tắm đúng hai mươi phút không hơn không kém, mới chịu bước ra. "Anh đúng là rùa rút đầu." Lê Vị nhảy mệt rồi, đang nằm ngáp trên giường, "Trong tivi đã chạy xong hai cái quảng cáo rồi. Em còn tính nếu anh không ra, anh sẽ vào trong cứu anh." Sau khi nghe xong những lời đó, Liêu Đình Ngạn tưởng tượng cảnh anh đang tắm mà cô xông vào sẽ. Càng nghĩ mặt càng đỏ. Sau đó âm thầm nhìn qua người con gái bên cạnh mình. Đúng là anh định đem cô qua đây. Nhưng chuyện đó, không chỉ cần nói đến cả hai người đồng tình, mà không khí cũng rất quan trọng. Sau khi gặp bọn người ttl, không có tâm trạng, tâm trạng của cô cũng như vậy. Cho nên anh nghĩ, chi bằng đợi thêm đã. Ai mà ngờ được cô lại phát hiện ra thẻ phòng, lại chủ động hơn ngày thường. Liêu Đình Ngạn bổng cảm thấy họng của mình hơi khát. Nói chuyện cũng có chút khàn khàn, "Sao vậy? Đợi không nổi nữa sao?" Anh không hề bước tới trước mặt của cô để nói những lời đó. Nhưng mà, hai người một người ngồi một bên giường, một người nằm trên giường, Lê Vị luôn cảm thấy giống như anh nói những lời này bên tai mình vậy. giống như chọc ghẹo người khác vậy. Bỗng nhiên Lê Vị có chút tiếc nuối. Đêm hôm đó, nếu như cô không say thì tốt rồi. Hoặc là, uống say rồi, mượn rượu làm càn, làm chuyện đó thành công rồi cũng rất tốt. Chuyện đến nước này, hối hận cũng không có ích gì. Sau khi hạ quyết tâm, Lê Vị lấy một thứ ở bên cạnh, nhìn Liêu Đình Ngạn đưa tay móc móc. "Anh đến đây xem." cô cười nói, "Em có một thứ muốn đưa cho anh xem." Liêu Đình Ngạn cảm thấy thứ cô giấu ở sau lưng nhìn rất quen. Chỉ có đều là, anh không có sức để nghĩ đến chuyện đó. Suy nghĩ của anh bây giờ là, cô đang nhìn anh mà vẩy tay. Bảo anh qua đó. Bây giờ hai người đang mặc áo tắm. Nếu ở gần nhau, không biết trước được sẽ xảy ra chuyện gì. Liêu Đình Ngạn nuốt nước bọt, hai bước chân tiến tới, mới hai bước đã đến gần cô, rồi anh nằm xuống. Bây giờ, hai người rất gần nhau. Gần đến nỗi có thể cảm nhận được thân nhiệt của đối phương. Trong ánh đèn mờ ảo, nhìn thấy đôi môi đỏ mọng của cô, Liêu Đình Ngạn không khống chế được nên chủ động đưa tay, nhẹ nhàng đưa lên. Sau đó đưa người lên trước, định -- ưm? Sao ở giữa lại có thứ gì vậy? Đột nhiên bị một vật lạnh lạnh đẩy ra, Liêu Đình Ngạn mới phát hiện ra, lúc trước Lê Vị có nói là cho anh. Tạm thời dùng lại một chút cũng không phải không được. Liêu Đình Ngạn cúi xuống nhìn xem thứ cô đưa đến là gì. Vượt ra khỏi dự tính, thứ đó chính là thắt lưng của anh. "Đây là?" Liêu Đình Ngạn không hiểu. Lê Vị cười cười dùng dây lưng buột anh lại. Lộ ra phần ngực khi áo tắm bị lệch ra, "Có một số chuyện em muốn nói với anh. Nhưng mà, "Cô cười nham hiểm nói, "Nếu không trói anh lại, em không dám nói." Trong lòng Liêu Đình Ngạn có chút cảnh giác, "Chuyện gì mà phải làm như vậy." chậm chạm đứng dậy, cảnh giác nhìn cô. "Chỉ buộc lại một chút thôi mà." Lê Vị buông nhẹ tầm mắt, giọng nói đau thương: "Chẳng lẽ anh không tin em sao. Hơn nữa, "Cô nhìn Liêu Đình Ngạn chằm chằm, "Từ nhỏ đến lớn, em bắt nạt anh cũng không phải lần một lần hai. Bị em bắt nạt lần nữa cũng không sao." Điều đó là sự thật. Liêu Đình Ngạn suy nghĩ một lát, chấp nhận để cô trói lên đầu giường. Vào lúc anh không thể động đậy, Lê Vị bỗng nhiên dán ở bên người anh. Máu toàn thân của Liêu Đình Ngạn nhất thời hướng đến một nơi. Trong lúc anh nghĩ cô muốn làm gì, thì Lê Vị móc điện thoại ra, chụp lúc hai người vai kề vai một bức ảnh. Rồi chụp chân của hai người một bức nữa. Trong hai tấm hình, có đặc biệt nhấn vào chỗ "Ấm áp của chiếc giường" nữa. Lê Vị cảm thấy hài lòng rồi, chọn gửi vào nhóm, gửi cho bố Dược và bà Doãn. Có thể là lúc cô lúc cô lựa chọn ánh đèn hơi tối nên không cẩn thận cô nhấn vào ông Liêu. Kết quả, cùng gửi đi với bố mẹ cô, cô lại không biết. Sau khi Lê Vị cởi dây nịt ra, phân rõ ranh giới với Liêu Đình Ngạn xong, thì một người ngủ một bên. Một chút cũng không cho anh vượt giới hạn. "Vào lúc như thế này, em nói phải chia ra ngủ?" Liêu Đình Ngạn không dám tin hỏi lại. Lê Vị rất bình tĩnh trả lời: "Bụng dưới của em không được thỏa mái." Cô nói như vậy, thật ra là muốn nói cô đến tháng. Liêu Đình Ngạn cảm thấy rất khổ sở, bất lực chấp nhận lý do này. Hai người nằm cùng nhau, không bao lâu, Lê Vị chìm vào giấc ngủ. Nhưng Liêu Đình Ngạn làm sao cũng không ngủ được. Lật tới lật lui không ngủ được, làm sao để phá vỡ cục diện này. Điều hai người không biết là, cũng có người ngủ không được như anh, là ông bà của anh. Sau khi ông Liêu nhận được hình, kêu bà qua xem. "Đây là TV gửi cho tôi." Ông nói, kích động đến nổi tay cũng rung rung, "Sao nó lại gửi một tấm hình của đó và một người đàn ông cho tôi, lẽ nào. . . . . . Lẽ nào là, nó muốn nói với tôi, nó có bạn trai rồi sao?" "Không đến nỗi vậy đâu." bà không tin lắm. Tiểu Vi là con dâu của nhà họ Liêu. Mắt nhìn tốt như vậy, không phải lòng con trai của nhà khác đâu. Nhưng ông Liêu chỉ vào hình nói. Bà Liễu chỉ còn cách miễn cưỡng nhìn vào điện thoại. Vừa nhìn cũng không lo lắng, bà nhận ra được điểm then chốt. "Ông nó." Bà có chút không giám tin nói, "Ông nhìn kia đi, có giống Đình Ngạn không?"