Liêu Đình Ngạn rất hiểu tính cách của Lê Vị. Lê Vị bắt đầu nghi ngờ, anh đã phát hiện tình tiết của cô ấy không đúng. Đang suy nghĩ xem nên giải thích với cô như thế nào cho thỏa đáng, động nhiên lại nghe tiếng gõ cửa. . . . . . . Đó đâu phải là gõ cửa đâu chứ. Dùng từ đúng hơn là đập cửa. Một Liêu Tổng oai phong trong giới giải trí, lúc này trong lòng anh lại có chút lo sợ. Nhân viên phục vụ không thể nào gõ cửa phòng khách như vậy được. Người làm như vậy, chắc chắn là đến tìm anh. Nhìn chung trong những người mà anh quen biết, có mấy ai dám ngang ngược trước mặt anh như vậy, ban ngày ban mặc mà gõ cửa của anh như muốn đòi mạng vậy? Đáp án chỉ có một mà thôi. Liêu công tử do dự mãi, vẫn mạnh dạng bước ra mở cửa. Trong lòng bàn tay bỗng chảy mồ hôi. Nắm tay cầm cửa có chút trơn. Thời khắc cánh cửa được mở ra, nụ cười của Liêu Đình Ngạn rất xã giao, sắc mặt bình thường đứng ở cửa chào Lê Vị. "Sao lại quay về sớm vậy?" giọng nói của anh bình tĩnh nói. Sau khi dứt lời, Liêu Đình Ngạn cũng phải kinh ngạc vì sự bình tĩnh của mình. "Ừm." Lê Vị nhanh chóng đáp lại, đưa tay đẩy Liêu Đình Ngạn vào phòng, bản thân cũng đi vào phòng, đưa chân đá cửa đóng lại. Lúc cánh cửa bị đóng lại liền có tiếng rầu rĩ vang lên. Hình như là vang lên từ trong tim của anh, khiến anh hô hấp không điều đặn. Đây là một căn phòng. Trong phòng chỉ mở đèn điện, chính là lúc Liêu Đình Ngạn tìm hiểu trên mạng thuận tay bật lên. Phòng lớn như vậy chỉ sáng một chỗ, nhìn tổng thể có hơi tối. Liêu Đình Ngạn thuận tay định mở đèn của hai phòng bên cạnh lên. Kết quả vừa mới bước đến trước cửa vẫn chưa kịp bấm công tắc, Lê Vị bỗng nói một câu khiến toàn thân anh đông cứng, động tác dừng trong không trung. "Nói đi. Anh thật sự có nuôi tiểu yêu tinh ở ngoài?" Lê Vị dựa ở tường nằm ở bên cửa, hai tay khoanh ở ngực, lạnh lùng nói. Những chuyện này, Liêu công tử từng nghĩ đến. "Không, thật sự không có." anh không nhịn được miệng hé nụ cười, "Không phải em không biết anh. Cho dù có muốn nuôi tiểu yêu tinh, cũng không có ai muốn theo anh." "Vậy sao?" Lê Vị hừ nhẹ, nâng tay, mở mười ngón tay ra, xòe đầu ngón tay ra đếm, "Anh cứ giả vờ đi. Từ lúc anh học năm bốn bắt đầu, cái đào hoa của anh chưa bao giờ dứt. Đã từng có hoa khôi lớp 2 viết thư tình gửi cho anh, còn có sư tỷ lớp 5 mỗi buổi sáng điều tới đưa đồ ăn sáng cho anh. . . . . ." Cô nất cụt một tiếng, tiếp tục nói, "Cấp hai thì không cần phải nói nổi, những em học tiểu học cứ chạy đến trường của anh. Cấp 3 có người đứng đợi ở trước cửa. Trong lớp có một nữa bạn học nữ cứ nhìn trộm anh. Em còn nhớ lúc anh học cấp 3, có con gái của tổng cái gì trưởng đó, không phải ngày nào cũng gửi hoa hồng cho anh sao? Đã như vậy anh còn dám nói là không có ai theo anh?" Trong lòng Liêu Đình Ngạn nghĩ, thật ra năm lớp 4 cũng có người theo. Chỉ có điều lúc đó cô vẫn chưa học cùng trường với anh, nên cô không biết. Dĩ nhiên rồi, những lời nói này, anh nghe rồi cũng cho qua. Không hề dám nói ra. "Chuyện đó không có." Liêu Đình Ngạn dùng sự nghiêm túc mà mình có được, tỉ mỉ nhìn Lê Vị, "Em nhớ sai rồi." "Vậy sao." Lê Vị cầm điện thoại ra, lướt từ trên xuống dưới, "Lúc anh học cấp hai, người theo đuổi anh là sư tỉ của tụi em. Vừa hay là hàng xóm của Kỷ Hạ. Em gọi cho Kỷ Hạ một cuộc điện thoại là biết liền." "Chứng cứ" sắp hiện ra trước mắt, Liêu Đình Ngạn nhanh chóng chịu thua. Bước hai ba bước đến trước mặt Lê Vị, không dám dành điện thoại, hạ giọng nói: "Được được. Cứ cho là có tiểu yêu tinh muốn theo anh. Em xem, anh không phải vẫn ý chí kiên định sao, không dây dưa với ai khác ngoài em." Nếu là bình thường, Lê Vị nghe thấy những lời này mặt chắc chắn là đỏ từ lâu rồi. Nhưng mà bây giờ, cô có chuyện quan trọng hơn cần làm. Không có sức để xấu hổ. Lê Vị đưa mười ngón tay ra, đâm trước ngực của anh, nghiến nghiến răng hỏi anh: "Còn dám nói không có tiểu yêu tinh? được! Vậy anh nói cho em biết. Suất cơm tình nhân đó là thế nào." "Suất cơm tình nhân. . . . . ." Liêu Đình Ngạn muốn tìm lời để bịt miệng cô lại. Ai biết trong lòng Lê Vị vẫn còn oán hận, tay dùng sức hơn một chút. Lúc tay cô đâm vào ngực của anh, trực tiếp đâm vào tim của anh. Ngứa ngứa, nhột nhột. Khiến anh không tập trung được. "Đừng làm loạn." Liêu Đình Ngạn cầm lấy tay của Lê Vị, giữ chặt trong tay, nắm thật chắc. Bàn tay của anh rất lớn. Trực tiếp nắm chặt tay cô trong tay mình. Lê Vị cảm nhận được sự ấm áp từ tay của anh, lúc này cô mới bất giác phát hiện, hai người đang ở rất gần nhau. Muốn vùng vẫy để thoát ra. Nhưng lại bị anh dùng lực để giữ lại. "Anh làm gì vậy!" Lê Vị vùng vẫy muốn thoát khỏi sự khống chế này. Ai biết được anh dùng lực không lớn, không làm đau cô, nhưng lại nắm rất chắc chắn. Tính cách của Lê Vị không hề cố chấp. Được một lúc lâu, không thấy dấu hiệu của việc anh sẽ bỏ tay cô ra, cô chủ động nói thẳng: "Em biết anh không có tiểu yêu tinh. Chỉ là thấy anh vòng vo không chịu nói thật, vì vậy trong lòng cảm thấy không được thỏa mái." Lúc này Liêu Đình Ngạn mới bật cười, nhẹ nhàng nói: " Em đã nói như vậy rồi. Không có chuyện gì sao lại nhắc đến chuyện của người khác chứ? Anh giống loại người đó sao?" Anh cũng không định tính toán gì với cô. Chỉ là luôn thấy cô hiểu lầm anh, trong lòng cảm thấy không thỏa mái. Vì vậy mới nhẹ nhàng "trừng phạt" cô một chút. Hai người nửa đẩy nửa túm đến gần bên xô-pha. Liêu Đình Ngạn ngồi xuống, lôi Lê Vị ngồi xuống bên cạnh anh. Lê Vị không chịu. "Lại đây." Liêu Đình Ngạn nói, "Ngồi xuống đây nói chuyện cho rõ ràng." "Ai cần nói chuyện rõ ràng với anh." Lê Vị đưa cổ tay mình lên cho anh xem, chỉ ở chỗ bị anh nắm, nhấn mạnh: "Đỏ rồi!" Những chỗ khác không đỏ lắm. Bởi vì anh dùng lực thực sự không lớn lắm. Nhưng mà ngón tay út chỉ bị ấn đỏ lên một chút, mà cô cũng đưa cho anh xem, lên án hành động bạo lực đó của anh. Bình thường tính cách của Lê Vị không hề yếu đuối. Chỉ có trước mặt anh mới như vậy. Liêu Đình Ngạn không nhịn được cười, đứng dậy, nữa nắm cô ngồi lên ghế xô-pha. Nắm tay của cô, cẩn thận xoa bóp cổ tay cô. Anh nhẫn nại dịu dàng như vậy, Lê Vị cũng không thể nổi nóng. Hơn nữa cô rất thích anh như thế này. Được một hồi lâu, Lê Vị chủ động nói: "Thành thật khai báo. Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì." Liêu Đình Ngạn quyết định thành thật vẫn tốt hơn, cắn cắn môi, nỗ lực khiến giọng nói của mình thành thật một chút, "Thật ra những thứ đó là anh chuẩn bị cho chú Lê và dì Doãn đó." "Bố mẹ em?" Lê Vị đơ ra. Trong ký ức mơ hồ lúc nhỏ, hai người đó luôn luôn bận rộn như vậy. Cho dù thỉnh thoảng có ở cùng nhau, phần nhiều là tranh cãi. Ít khi thấy được sự hòa thuận. Những thức được gọi là bữa tối của tình nhân, đối với hai người họ mà nói, là chưa từng gặp qua. Nghe thấy Liêu Đình Ngạn sắp đặt như vậy, Lê Vị không nói ra được cảm giác trong lòng của mình. Luôn luôn cảm thấy. . . . . . Sự sắp đặt này đối với hai người họ không hòa hợp. "Tại sao." Lúc này Lê Vị đã hiểu ý đồ của Liêu Đình Ngạn, do dự ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt rực sáng, "Rốt cuộc vì sao anh lại muốn bà Doãn và bố Dược làm lại từ đầu?" Vấn đề này rất khó để trả lời. Liêu Đình Ngạn đang nghĩ nên nói thế nào mới tốt, thì bắt gặp ánh mắt của Lê Vị. Ánh mắt của cô rất chuyên tâm, Liêu Đình Ngạn không có thời gian để suy nghĩ cho lỷ, anh nói: "Thật ra chú Trịnh có ý định muốn cứu vãn cuộc tình này. Anh chỉ muốn giúp chú ấy một chút thôi. Hơn nữa, khi hai người điều bận lên, tất nhiên là sẽ không có thời gian để đi quan tâm chuyện khác." "Chuyện khác là chuyện gì?" Liêu Đình Ngạn nhéo nhéo cánh tay cô. Còn có thể là chuyện gì chứ. Tất nhiên là chuyện của hai người họ rồi. Lê Vị một lòng nghĩ đến chuyện đó, không phát hiện ra. Trong lòng Liêu Đình Ngạn nghỉ nha đầu này hơi chậm chạp, trong lòng có chút uất ức, giọng điệu cũng có chút không tốt, "Chuyện này à. Ví dụ như, chuyện của Tuyết nhi?" Lê Vị ngẩn người, rồi nói: "Liên quan gì đến nó." Đèn bây giờ có hơi tối. Người ở bên cũng rất gần cô. Hơi thở ấm áp hài hòa bắt đầu vây quanh. Liêu Đình Ngạn do dự một chút, nhẹ nhàng nói: "Em xem, nó ở trong phòng mãi cũng cô đơn. Sau này có cơ hội, bình thường đổi gió cho nó cũng tốt, bình thường đưa nói lên lầu cũng rất tốt." Cảm thấy nha đầu này phản ứng chậm, anh nói thêm một câu: "Trong phòng của anh cũng trống. Có thêm một hai người cũng tốt đấy."