Tình yêu bất động
Chương 11
Người cũng đến rồi, hơn nữa cứ đứng mãi ở cổng, không mời vào phòng cũng không được.
Lê Vị đẩy cửa để anh vào phòng.
Lúc đổi giày, Liêu Đình Ngạn chống tay ở tủ giày, cúi đầu xuống giống như tiện thể nói một câu: " Chìa khóa của em cắt cho anh một cái. Nếu lần sau anh đến có thể vào phòng trước, giúp em chăm coi Tuyết nhi."
Lê Vị không nói gì.
Bây giờ đã như vậy rồi, lại còn muốn có chìa khóa?
Người này đúng là .. . . .. ..
Đúng là được voi đòi tiên.
Lê Vị lờ đi.
Người đứng thẳng bước qua người anh, không nói câu nào.
" Sau này anh vẫn tiếp tục đến đây. Cho dù là không muốn đến, ông bà nhất định cũng bảo anh đến thăm em. Đợi ở ngoài hành lang thật sự rất lạnh."
Liêu Đình Ngạn dựa vào tường, ánh mắt nhàn nhạt nhìn cô nói: "Em nhẫn tâm để anh đứng ngoài chịu lạnh sao?"
" Anh có thể đợi trong xe mà." Lê Vị thay áo quần, rửa tay, bước chân vội vàng, cô nói tiếp: "Hoặc là không đến. Còn phía ông bà em sẽ đến thăm thường xuyên."
Thấy trong giọng nói cô có chút lạnh nhạt, Liêu Đình Ngạn cười nói: "Em vẫn còn so đo sao." nhắm mắt lại, "Chuyện nhỏ đến vậy, mà em còn nhắc đến bây giờ."
Lê Vị vừa bước trong nhà vệ sinh đi ra, nghe giọng nói của anh rất tuỳ ý, trong lòng cô rất tức giận, không cẩn thận đóng cửa nhà vệ sinh hơi to tiếng một chút.
Bịch một tiếng, đến cô cũng giật mình.
Đổ giọng Lê Vị cười nói: "Anh Liêu có thể cảm thấy chuyện đó là chuyện nhỏ, nhưng đối với em mà nói đó là chuyện rất quan trọng. Dù gì anh là người đã trải qua sóng to gió lớn, còn em lại không."
Lần này cô giận thật rồi.
Lời nói có gai, giọng cô đầy sự châm biếm.
Liêu Đình Ngạn đưa mắt nhìn cô.
Lê Vị không chịu thua trừng mắt nhìn lại.
Hai người đang giằng co, bỗng nhiên có một tiếng "meo" làm dáng đoạn sự căng thẳng của hai người.
Tuyết nhi bước đến dưới chân của Lê Vị, đi từ từ chà mình vào chân cô. Ngẩng đầu, đôi mắt trong như nước nhìn qua, ánh mắt mong chờ nhìn cô.
Nhìn thấy bộ dạng của Tuyết nhi rất đáng yêu, tâm trạng của Lê Vị đỡ hơn rất nhiều.
Lười để ý đến người đàn ông bên cạnh, cô chuyển người đi ôm Tuyết nhi, định đem nó đi tắm, rồi cho nó ăn.
"Để anh ôm cho." Liêu Đình Ngạn nói: "Em mới về, nghỉ ngơi đi."
Lê Vị không thèm để ý anh.
" Tính cách của em thật là . .. . .. " Liêu Đình Ngạn bất lực lắc đầu thở dài, "Cũng đành chịu thôi."
Nói xong, anh lấy mấy bộ áo quần màu sắc phù hợp với Tuyết nhi để trên tay, vẫy vẫy.
"Tuyết nhi, nào lại đây. Cho em này."
Sau đó, Lê Vị ngơ ngác nhìn Tuyết nhi nhảy từ trong lòng mình đến bên cạnh Liêu Đình Ngạn.
Nó nhảy nhanh đến nỗi cô không kịp phản ứng gì.
" meo meo meo meo."
Tuyết nhi đến bên cạnh chân của Liêu Đình Ngạn, vừa nịnh vừa dùng móng vuốt của mình để khèo áo quần.
Ngay sau đó, một người đường ông cao lớn ôm một anh mèo, một người cùng một anh mèo bước đến ghế sô-pha bồi đắp tình cảm.
Phớt lờ Lê Vị hoàn toàn: " .. . . .. .. . .. . ."
.
Ngày thứ hai sau khi Lê Vị đi vào đài truyền hình, trợ lý Mao nói với cô Mục Hân đến rồi, đang ở phòng ghi hình, bảo cô bước qua đó.
Mục Hân là MC của chương trình 《Trò chuyện cùng chị Tâm 》, là một trong hai MC nổi tiếng mà cô đang học hỏi.
Một MC khác mà cô đang theo học hỏi là MC Cố Trạch dẫn chương trình 《Thế giới giải trí 》.
Chương trình của Mục Hân thuộc thể loại trò chuyện, cái gọi là phòng ghi hình so với phòng ghi hình của 《Thế giới giải trí 》nhỏ hơn rất nhiều, thậm chí còn nhỏ hơn phòng ghi hình của 《Nấu ăn cùng đầu bếp Trịnh 》nữa.
Chỉ có điều, khán giả của chương trình này lại rất đông.
Rất nhiều người dân ở đây là khán giả trung thành của chị Tâm, rất nhiều khán giả lớn tuổi luôn kiên trì mỗi tối ngồi trước tivi chờ đợi chương trình phát sóng, đợi chị Tâm nói một câu: "Buổi tối tốt lành."
Phong cách dẫn của Mục Hân rất vững vàng ôn hòa.
Thỉnh thoảng gặp phải một số vấn đề nguyên tắc, cô ấy sẽ phát biểu ý kiến của mình một cách nhạy bén. Còn những lúc khác, cô ấy điều dẫn với tâm thái giải thích và khuyên bảo là chủ yếu.
Lúc quay xong một chương trình, Lê Vị âm thầm học được nhiều kiến thức hữu ích.
Lúc Mục Hân đi có bước ngang người Lê Vị, nói với cô, chỉ tập tài kiệu trong tay mình, áy náy bảo: "Cô xem, tôi vội quá nên quên, vốn dĩ quyển tài liệu này phải để trong phòng làm việc.Thế này nhé, cô giúp tôi đưa về đó được không?"
Lê Vị biết vị trí phòng làm việc của Mục Hân ở đâu. Đi vài bước là đến không xa lắm, nên cô đồng ý.
"Cảm ơn cô nhé." Mục Hân hiền hòa nói: "May mà có cô giúp, không thì tôi không biết nên làm thế nào."
Nói xong liền tạm biệt ra về.
Lê Vị cần tài liệu đi về hướng văn phòng của Mục Hân, đi được nữa đường thì gặp Cố Trạch.
Cố Trạch là MC của 《Thế giới giải trí 》, bình thường rất biết cách khuấy động không khí trường quay.
Chỉ là bình thường thời gian anh ta đến không cố định, thường xuyên đến muộn.
Lúc hai người gặp nhau, Lê Vị rất lễ phép gọi: "Anh Trạch."
Cố Trạch không có ấn tượng nhiều mới người mới này, nhìn thấy cô thì gật đầu.
Chỉ khi ánh sáng lướt qua quyển tài liệu trên tay cô, Cố Trạch mới có một chút biểu cảm,sau khi "ừ" một tiếng rồi nói: "Bản thân Mục Hân cũng có trợ lý, còn bắt cô làm việc? dùng não một chút đi. Bản thân cô cũng là một MC không phải sao.
Anh ấy nói xong thì đi luôn.
Lời nói lúc nãy chỉ giống như tiện miệng mà nói thôi.
Hai hôm gần đây Lê Vị dần dần nhận ra, quan hệ của Cố Trạch và Mục Hân không được tốt cho lắm.
Chỉ có điều, đây là chuyện của các tiền bối, cô là một người mới không thể xen vào chuyện này.
Việc mình nên làm thì làm cho tốt là được. Còn những việc khác, thì thời gian sẽ chứng minh tất cả.
Ai tốt ai xấu, không thể dựa vào lời nói của người khác được.
Cô cho rằng bản thân mình nên có sự phán đoán riêng.
Đang định bước đi, cô nghe thấy bên cạnh có giọng nói: " Tôi khuyên cô một câu, cách bọn họ ra xa một chút.
Lê Vị không ngờ giờ này lại có người ở đây.
Mạnh dạn quay đầu nhìn lại, mới phát hiện cánh cửa ở phía sau không biết nó đã bị mở ra từ bao giờ.
Chu Ảnh đứng trước của cười nhạt.
Cô chào, "Chị Chu." Lê Vị vẫn giữ cách chào cô như lần đầu gặp mặt.
Trên tay Chu Ảnh đang cầm một ly trà, thuận tay hất mái tóc.
" Con người Cố Trạch trước giờ rất kiêu ngạo, không dễ dàng chỉ điểm cho ai. Anh ta nói cô tránh xa Mục Hân rồi phải không, chi bằng cô nghe anh ta một lần. Chỉ có điều, cũng có thể là Cố Trạch đang khiến cô sụp bẫy của hắn, có thể hắn muốn li gián quan hệ của cô và Mục Hân. Vì thế cô nên nghĩ cho kỹ rồi nói."
Lê Vị biết lời nói của Cố Trạch lúc nãy, ý gây xích mích không nhiều, phần nhiều là dựa vào sở thích của hắn thuận miệng nói ra mà thôi.
Lê Vị Không biết quan hệ của Mục Hân và Cố Trạch như thế nào, điều cô có thể chắc chắn là, Chu Ảnh là người đâm bị thóc, chọc bị gạo, nên tránh xa một chút sẽ tốt hơn.
" Cảm ơn lời nhắc nhở của chị ạ." Lê Vị bình tĩnh cười nói, "Anh Trạch và chị Hân đối xử với em rất tốt. Em cũng cảm thấy hai người họ rất tốt. Sợ là chị Chu nghĩ nhiều rồi."
Không đợi Chu Ảnh mở lời, cô nhẹ nhàng chuyển người tiến về phía trước.
Chu Ảnh cắn cắn môi, nhìn xuống chiếc giày Lê Vị đang đi, lúc này mới ngụm một ngụm trà, quay người bước đi.
.
Ngày mai được chọn là ngày Tưởng Tử Minh đến ghi hình.
Lê Vị cảm thấy trước lúc quay mình nên tìm hiểu một chút về người này, để tránh sai lầm lúc ghi hình.
Sau khi xem xong hồ sơ của Tưởng Tử Minh, trong lòng Lê Vị phảng phất một suy nghĩ.
Vì không dám chắc chắn, cô tranh thủ thời gian nghỉ trưa gọi cho Lâm Tại Khê một cuộc điện thoại.
"Alo?" giọng nói của Lâm Tại Khê thanh khiết như nước, "Tiểu Vi, có chuyện gì sao?"
Lúc này Lê Vị đang đứng trên đường Lâm Âm, dưới tòa nhà Minh Huy.
Nhìn bốn phía xung quanh, trong vòng 20m xung quanh đây không có người, cô nhỏ tiếng hỏi: "Sư huynh, có phải anh có quen Tưởng Tử Minh không?"
"Sao em lại hỏi như vậy?" âm thanh của Lâm Tại Khê có chút ý cười.
"Em thấy người đại diện quảng cáo của anh là anh ta à."
"Thật ra là quen biết. Không chỉ là quen, hơn nữa còn rất thân, thực ra anh ấy là. . .. . . " Lâm Tại Khê dừng lại một chút, "Sao? em muốn có chữ ký của anh ta?"
"Không phải, ngày mai anh ta đến ghi hình chương trình của em, em muốn biết một số thông tin như tính cách và sở thích của anh ta."
Mặc dù ở trên mạng có thể điều tra rất nhiều thứ, nhưng lại không đáng tin.
Vẫn là người quen cung cấp tư liệu đáng tin hơn nhiều.
Lâm Tại Khê vừa nói "được", đột nhiên lại đổi chủ đề, " Tối nay anh có tham gia một buổi tiệc. Anh ta cũng đến. Hay là chúng ta cùng đi, được không?"
"Tiệc?" Lê Vị cân nhắc nói: "Em sợ như thế không được tốt lắm."
"Không có gì. Không phải là tiệc gì qua trang trọng, chỉ là nhiều người ăn cơm cùng nhau thôi, quen biết một số người cần quen. Em đến cùng không có vấn đề gì."
"Địa điểm ở đâu?"
"Cẩm minh quốc tế. 8h30 tối nay."
Thời gian và địa điểm này khiến Lê Vị đột nhiên cảm thấy rất quen thuộc.
" Đi thì muốn đi. Chỉ có điều .. . .. .. .Sư huynh đợi một chút nhé, em gọi điện thoại hỏi một chút. Nếu bạn em cũng đi thì, em đi cùng bạn. Đến đó rồi em sẽ tìm anh."
"ok"
Lê Vị do dự bấm số điện thoại của Liêu Đình Ngạn.
Hôm qua lúc mặc áo cho Tuyết nhi anh có nhắc đến hôm nay sẽ đến Cẩm minh quốc tế tham gia một buổi tiệc.
Trùng hợp là, thời gian cũng là 8h30.
Liêu Đình Ngạn phải nói như vậy là muốn nói cho cô biết, tối hôm nay anh không đến tìm cô được.
Lúc nãy Sư huynh nhắc đến, Lê Vị nghĩ có phải hai người này tham gia một buổi tiệc hay không. Để xác nhận cô gọi điện thoại cho Liêu Đình Ngạn.
Điện thoại reo một hồi lâu mới có người bắt máy.
Giọng của Liêu Đình Ngạn rất nhỏ: "Có chuyện gì sao? Lúc nãy anh đang họp."
Ngay sau đó, có tiếng đóng mở cửa, Lúc này giọng của anh mới to hơn một chút, "Em nói đi, anh ra được một lúc thôi."
Lê Vị hỏi anh: "Hôm nay anh tham gia một buổi tiệc, có phải ở tầng 8 của tòa nhà Cẩm minh quốc tế không?"
"Đúng vây. Sao vậy?"
"Hôm nay anh có cần bạn gái đi cùng không?"
Bên cạnh anh trước giờ không có người phụ nữ khác. Vì vậy, trước giờ không dẫn theo bạn gái.
Tình cảm nhiều năm như vậy, không thể trở thành người yêu, thì có thể làm bạn.
Bạn gái à, mọi người cùng đến, cùng ăn cùng uống. Không có gì.
Sau khi nghe Lê Vị nói xong, Liêu Đình Ngạn nói: "Tại sao lại đột nhiên nhắc đến chuyện này rồi?"
Lê Vị muốn nói với anh, là cô cũng muốn đến đó.
Ai biết được vẫn chưa kịp mở lời, bên đó có người giục Liêu Đình Ngạn: "Liêu tổng, hội nghị có tiếp tục nữa không ạ?"
"Đến ngay." Liêu Đình Ngạn nhỏ giọng nói trong điện thoại: "Buổi tối sẽ liên lạc với em."
Trực tiếp tắc điện thoại luôn.
Lê Vị cầm chặt điện thoại một hồi lâu, đợi đến tối mới liện lạc, vậy chi bằng gặp nhau ở buổi tiệc vậy.
Vậy là cô gọi điện thoại cho Lâm Tại Khê, nói là cùng đi với anh.
"Nếu người bạn đó của em không dẫn em cùng đi, chi bằng em đi cùng anh vậy."
Giọng nói của Lâm Tại Khê thể hiện sự vui mừng rất rõ ràng, "Lúc nãy anh còn nghĩ, nếu em không cùng đi với anh, thì anh phải đi một mình qua đó vậy. Vừa khéo, em lại có thể đi cùng anh."
Việc này được quyết định như vậy.
Buổi yến tiệc này toàn là những người có thân thận.
Sau khi tan làm Lê Vị đang điểm cho mình rất tỉ mỉ, làm tóc. Sau khi mọi thứ được chuẩn bị sẵn sàng, ngồi xe của Lâm Tại Khê đến Cẩm minh quốc tế.
Cũng khéo thật.
Cô vừa bước xuống từ xe của Lâm Tại Khê, vừa ngẫn mặt, thì nhìn thấy Liêu Đình Ngạn đang bước và đại sảnh.
Liêu Đình Ngạn giống như có cảm giác gì đó, anh quay đầu nhìn lại.
Vừa lúc nhìn thấy hình ảnh Lâm Tại Khê và Lê Vị kề vai bên nhau.
Đàn ông thanh lịch tao nhã, phụ nữ xinh đẹp động lòng người. cho dù là nhìn thế nào, điều giống trai tài gái sắc, Kim Đồng Ngọc Nữ trời tạo một đôi.
Sắc mặt của Liêu công tử bỗng chốc nặng nề, đen giống mực.
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
39 chương
89 chương
71 chương
55 chương
62 chương