Đại hội thể thao trong mong đợi của anh bạn nhỏ cuối cùng cũng tới. Trước một tuần, Đoàn Đoàn đáng yêu ngày nào cũng để ý đến tin dự báo thời tiết, hy vọng trời hôm ấy sẽ đẹp. Cũng may ông mặt trời cũng rất nuông chiều anh bạn nhỏ nên đã cho bọn họ một ngày trời trong nắng ấm. Bé con Đoàn Đoàn mỗi tay đều nắm lấy tay một người ba, hăng hái [1] ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ [2]. “Đoàn Đoàn có muốn uống nước không nào?” Uông Mộc Nhan nhìn Lương Huân Thần lấy bình nước hình con sư tử nhỏ đưa cho Đoàn Đoàn, đồng thời lấy khăn tay nhỏ ra lau mồ hôi cho bé con. “Kính thưa quý bậc phụ huynh, quý thầy cô giáo cùng các bạn nhỏ thân mến, xin chào mọi người! Lời đầu tiên xin cảm ơn quý bậc phụ huynh dù bận trăm công nghìn việc cũng đã tới tham gia ‘Đại hội thể thao dành cho cha mẹ và con cái’ lần thứ bảy tại nhà trẻ Quả Xoài Lớn cùng chúng tôi…” Hôm nay có không ít phụ huynh tới đây, toàn là kiểu tụm năm tụm ba một chỗ, bất kỳ sự kiện nào lúc khai mạc cũng nhàm chán như vậy nên Uông Mộc Nhan không hề tập trung mà chỉ lo quan sát môi trường chung quanh của nhà trẻ. Bé con Đoàn Đoàn của cậu, nhất định không thể bị ức hiếp dù chỉ một tí. “Hôm nay, vì con trẻ dấu yêu của chúng ta, mọi người đều tập hợp về đây, hy vọng các bậc cha mẹ cũng có thể đạt được kết quả xuất sắc thông qua việc tương tác với con trẻ! Tiếp theo đây, tôi xin tuyên bố —— chính thức khai mạc ‘Đại hội thể thao dành cho cha mẹ và con cái’ lần thứ bảy! ————- Uông Mộc Nhan nằm ở trên lưng Lương Huân Thần, lỗ tai nóng bừng. Hiện tại bọn họ đang  trong trận đua tiếp sức. Tại điểm xuất phát, phía con trẻ sẽ mang nước chạy qua cầu khỉ, rồi đưa cốc nước lại cho cha mẹ mình. Sau đó phía phụ huynh sẽ dùng hình thức hai người ba chân mà tới điểm cuối rồi đổ cốc nước vào bình đong có vạch chia. Trong thời gian quy định, đội nào có lượng nước nhiều hơn sẽ chiến thắng.  Uông Mộc Nhan không hề giỏi vận động, cậu mới chạy có ba bốn lần thì bắp chăn như nhũn ra đành lảo đảo đi theo. Mấy Omega khác còn có thể đi theo Alpha nhà mình chạy lên nhảy xuống, còn cậu cũng chỉ đành được Lương Huân Thần cõng lên mới không lê chân theo sau. Cậu cảm thấy rất mất mặt, nhưng cũng không thể để cho Đoàn Đoàn vì mình mà bị tuột lại phía sau, chỉ đành giấu mặt vào túi xách, làm một Omega mỏng manh. “Anh ổn không vậy?” Uông Mộc Nhan có chút bận tâm, dù sao cánh tay của Lương tiên sinh mới đi tháo băng không bao lâu, cậu sợ mình nặng quá làm người kia bị thương. Bị Omega của mình nghi ngờ năng lực, Lương Huân Thần bực mình vỗ vào cái mông hư hỏng. “Anh làm gì đó!” “Đoàn Đoàn đang tới đây, thi đấu cho tốt vào.” Lương Huân Thần xóc lại Omega đang nằm trên lưng, “Muốn tôi không mệt mỏi thì ôm chặt một chút.” “Biết rồi.” Uông Mộc Nhan không tình nguyện ôm chặt hơn, nhưng khóe môi lại lén lút cong lên. Thật ra thì cậu thích nhất là lúc được Lương tiên sinh cõng. Điều này khiến cậu nhớ lại lý do mà mình rung động người này. Thích giống như là hạt ngô ở trong nồi nước đường sắp nổ tung đến nơi. Uông Mộc Nhan len lén sờ vào bả vai dài rộng kia một chút. Thích Lương tiên sinh quá đi thôi. Không có thuốc nào cứu được rồi. ———- [1] Nguyên văn “亲亲热热” – Nồng nồng nhiệt nhiệt: Thân cận, nhiệt tình. Mình xin phép đổi từ cho hợp ngữ cảnh. [2] Nguyên văn “小矮凳上”: Ghế đẩu nhỏ, ghế ngồi có 4 chân mà không có lưng tựa ấy. Ghế này có nhiều loại lắm nha. *Ảnh minh họa: <img src="https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20210913/tinh-yeu-bat-dau-tu-loi-noi-doi-55-0.jpg" data-pagespeed-url-hash=4048083167 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>.