Lương Huân Thần có suy nghĩ gì thì Uông Mộc Nhan không biết, chẳng qua cậu vùi vào trong ngực Lương Huân Thần an tâm quá nên đã đánh một giấc. Thật là sung sướng, ngay cả gian phòng đang tối om cũng không hề thấy sợ. Rõ ràng người này đang hung dữ với cậu, còn nói mình không thích cậu nữa, nhưng vẫn sẽ đắp chăn cho cậu, vẫn sẽ nắm tay cậu, lo lắng cậu sợ tối. Lương tiên sinh của cậu thật là một Alpha mâu thuẫn và phức tạp. Uông Mộc Nhan nhích tới gần rồi cọ vào ngực người bên gối, thấy mơ màng muốn ngủ, hồi trước cũng là như vậy, Lương Huân Thần  một bên ghét bỏ cậu, một bên lại đối xử rất tốt với cậu. ———– “Trời tối om như vậy, một Omega như cậu không chịu cảnh giác gì cả!” Uông Mộc Nhan mơ mơ màng màng mơ thấy chuyện đã qua. Cậu nhớ lúc học đại học đã từng bị một tên Alpha sống chó [1] làm phiền. Alpha đó lớn hơn cậu một khóa, là đàn anh cùng khoa. Gia cảnh giàu có, còn biết thả thính tùm lum, là một con công lòe loẹt chính hiệu. [2] Uông Mộc Nhan tưởng rằng chỉ cần từ chối thẳng thừng là có thể êm đẹp, không ngờ người nọ còn bắt đầu đi theo phục kích làm cậu sợ phải chạy thục mạng, bất ngờ đúng lúc va phải Lương Huân Thần mới được cứu. Đàn anh Lương xách kẻ xấu tới đồn cảnh sát, lại mang tên nói dối nhỏ nhếch nhác vì chạy trốn dù không thấy đường nên té vào trong hố đi bệnh viện. Lương Huân Thần nói cậu không chịu nghe lời gì cả, Uông Mộc Nhan cũng không chịu thua, dựa vào ghế kêu oai oái. Cậu rất đáng thương, rất tủi thân, cảm thấy mình rất oan uổng. “Em còn chưa đủ cảnh giác hả? Em chỉ là cùng A Nguyên ra ngoài ăn bữa cơm thôi. ” Uông Mộc Nhan để lộ ra cánh tay, cẳng chân đều trầy da, mặc dù không nghiêm trọng nhưng cũng khiến người khác thấy mà giật mình. Cậu thành bông hoa héo hon, giọng nói cũng run rẩy, “Em cũng đâu có biết anh ta là loại người như vậy đâu…” Lương Huân Thần đưa sữa ấm cho kẻ ngốc nhỏ uống, dạy dỗ tiếp: “Tên cặn bã kia suốt ngày thả thính cậu, cậu không thấy thằng chả có ý đồ với cậu à?” Uông Mộc Nhan bưng ly sữa nhấp một ngụm, thấy rất không phục, cãi lại: “Nhiều người thích em như vậy, em làm sao biết thằng chả là tên biến thái chứ!” Ký ức và giấc mộng bắt đầu lệch lạc, lúc đầu Alpha vốn chỉ im lặng không nói gì giờ lại nhanh mồm nhanh miệng đứng lên nói. “Cậu thì biết gì?” Lương Huân Thần trong giấc mơ lửa giận bùng bùng, “Tôi thấy cậu bị gương mặt của thằng đó hớp hồn rồi! Có tiền lại đẹp trai, nhìn cũng đâu giống người xấu ha!” “Em ở trong mắt anh chính là loại người như vậy hả?” Uông Mộc Nhan lập tức tức giận, vừa tức vừa oan ức nói, “Lương Huân Thần, em bắt đầu ghét anh rồi!” Lương tiên sinh trong mộng một chút cũng không trầm ổn, còn nói lời chận họng cậu. “Trời ạ, tôi rất mong cậu ghét tôi đấy, ngàn vạn lần đừng có dây dưa với tôi, tôi chỉ là Alpha không tiền không thế, không có gì trong tay, càng không với tới ngài hoa dành dành!” Uông Mộc Nhan cũng cáu kỉnh đứng lên, tức giận xoa eo: “Tôi mới không thèm thích anh! Anh chỗ nào cũng dở! Mắt còn kém!” Lương Huân Thần lớn tiếng gọi tên cậu. “Uông Mộc Nhan!” Uông Mộc Nhan vô cùng ấu trĩ phản bác, giống như trẻ con không chịu thua. “Anh tính làm gì!” Lương tiên sinh của hắn trong mộng đột nhiên thành thục, lập tức ôm cậu vào trong ngực. Lương tiên sinh hôn dái tai của cậu, nỉ non nói khẽ. “Nhan Nhan…” Lương Huân Thần  gọi cậu như vậy. “Anh rất nhớ em. ” ———— Uông Mộc Nhan ở trong mơ rơi xuống một giọt lệ, rơi đến bên ngoài giấc mơ, vành mắt cậu không chứa được nhiều nhớ nhung như vậy, lăn xuống gò má, được người dùng ngón tay dịu dàng lau đi. Lương Huân Thần nửa tỉnh nửa mê hôn lên khóe mắt tên nói dối nhỏ, bị làn da nóng ran làm cho mềm lòng, hắn nhắm hai mắt mơ hồ dỗ dành. Dỗ dành Omega mà hắn không hề yêu xíu nào. “Không sao cả, không sao cả. ” Lương Huân Thần  ôm lấy hoa dành dành yếu ớt. Không sao cả, tôi vẫn luôn ở đây. ———- [1] Nguyên văn “人模狗样” : Theo qt là “Nhân mô cẩu dạng”, tức là bề ngoài là người mà cư xử như chó á. Định type “khốn nạn” nhưng mà tự nhiên nghĩ ra từ “sống chó” thấy ổn hơn hê hê. [2] Nguyên văn “花孔雀”: Hoa khổng tước, chắc ý bảo cha nội này làm màu =)))) —///—.