—— Nói dối ắt sẽ gặp báo ứng, Uông Mộc Nhan đối với việc này cũng không quan tâm lắm. Vào buổi sáng hôm cậu nói dối trở đi, cậu đã ngờ được sẽ có ngày tan rã. Cậu với Alpha ân ái ngọt ngào, chỉ là người ngoài không hề biết, hắn chính là bệnh nhân. “Tôi là ai?” Uông Mộc Nhan còn nhớ khi đó Lương Huân Thần cũng như vậy nằm ở trên giường bệnh, đầu thì quấn băng dày cộp, vô tri vô giác [1] thấp giọng hỏi cậu, “Cậu là ai?” “Anh tên Lương Huân Thần, còn em..” Uông Mộc Nhan hồi tưởng lại, lúc ấy ma xui quỷ khiến thế nào, cậu kéo tay Alpha, bỉ ổi nói ra lời nói dối đầu tiên. “—— là người yêu của anh.” Từ đấy, cậu cố gắng yêu thương Alpha hết mực, hai người xây dựng gia đình ngọt ngào, thậm chí làm cho người ta ca ngợi tình vợ chồng đằm thắm. Cùng từ đấy, chính cậu giẫm lên mũi dao của hôn nhân. ——- Đã bảy năm rồi. Cậu nói dối, đã được bảy năm. Vì để lời nói dối ấy được hoàn hảo, Uông Mộc Nhan đã tạo ra không biết bao nhiêu lời nói dối khác. Một câu lại một câu, những lời nói dối ấy đã dệt thành một tấm lưới to lớn, trói buộc cậu không thể nhúc nhích. Ở trong hẻm nhỏ vừa thấy đã yêu đều là giả. Ở dưới ký túc xá mỗi ngày đứng chờ đều là giả. Quảng trường phun nước trao nhau nụ hôn đều là giả. … Giả, giả, tất cả đều là giả. truyện ngôn tình Đều chỉ là do tên vô sỉ dối trá tạo ra vở kịch tình yêu mà thôi. Những câu chuyện này bị biến thành thật, bị người có dã tâm một lần rồi một lần lặp lại cho người đã quên hết ký ức. Người đời nói, một ngàn lời nói dối chính là lời nói thật. Nhưng thực tế, đã là tên dối trá dù viện lý do gì dễ nghe đi nữa thì vẫn là tên dối trá. Mà cậu – Uông Mộc Nhan, chính là tên nói dối hoàn mỹ. Cậu hòa lời nói dối vào máu tươi, biến chúng thành chất lỏng nhơ nhuốc, dù có ra sức tắm cũng tắm không sạch, quá dơ bẩn. ——– Uông Mộc Nhan không thể nào giải bày, cậu tựa người vào giường bên cạnh, chuyện quá khứ của bảy năm trước ở trong đầu hiện lên, làm cho tên dối trá trong phút chốc thất thần nhìn Alpha đang tức giận trừng tay mình. Chiếc vòng màu bạc này là Lương Huân Thần nhân ngày kết hôn mà đặt làm, bên trong còn có khắc biểu tượng bình minh [2]. Vị Alpha anh tuấn mặc lễ phục xúc động hôn đầu ngón tay cậu, khàn khàn nói ra lời tuyên thệ —— “Tôi nguyện là ánh bình minh [3], giúp người ấy xua đổi đêm đen, mang đến cho người ấy hạnh phúc.” Nhưng bây giờ khi cậu hốt hoảng muốn giữ mặt trời kia, lại bị ánh sáng của nó làm cho đau nhói. Lương Huân Thần khua tay, chiếc nhẫn trong phút chốc va vào mặt sàn phát ra tiếng vang thanh thúy. Đinh —— Như một cái tát đánh nát tất cả vọng tưởng yếu ớt của Uông Mộc Nhan. Cậu mệt mỏi lấy lại tinh thần, mạnh bạo lau sạch vết nước, liên tiếp lùi về sau mấy bước, lúc tỉnh táo lại, lần nữa tỉ mỉ nhìn kỹ người Alpha trên giường bệnh kia. Đúng là không giống. Cho dù người trước mặt này hôm qua mặc cậu tự tay thay quần áo bệnh nhân cho hắn, ngay cả băng vải trên đầu đúng là do tai nạn xe cộ hôm ấy, nhưng ánh mắt người này đã thay đổi. Người Alpha ấy đã dùng cả sinh mệnh để bảo hộ cậu, người Alpha ấy ngu ngốc bị cậu lừa dối mà yêu cậu, không biết tự khi nào đã dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm cậu, như là muốn ăn tươi nuốt sống cậu. Nhưng đúng là đáng đời cậu, dù sao, lời nói dối hoàn mỹ như vậy ngay cả nước mắt cũng ắt là giả. Không đáng thương cảm. —– [1] Nguyên văn là “浑浑噩噩” (hún hún è è), là một thành ngữ Trung Quốc, được dùng lúc đầu với nghĩa đoan hậu, nghiêm chính; sau dùng để hình dung vẻ chất phác, ngât thơ. Hiện nay được dùng để hình dung dáng vẻ mơ hồ, chuyện gì cũng không hiểu. Trích từ Hán – Dương hùng 《 pháp ngôn · vấn thần 》: “Ngu hạ chi thư hồn hồn nhĩ, 《 thương thư 》 hạo hạo nhĩ, 《 chu thư 》 ngạc ngạc nhĩ.” – Theo baike.baidu [2] Thật ra thì có một điều thú zj ở đây là, tên Lương Huân Thần được viết là “梁勋晨”, từ “晨” tức “Thần” ở đây nghĩa là bình minh ý. Edit tới chương 8 mới nhận ra:)) giờ quay lại chú thích. [3] “Bình minh” ở đây với “bình minh” ở tên “Thần” là không giống nhau. Bình minh ở đây được viết “黎明”, khác “Thần” nhưng cùng nghĩa..