Bộ dáng rất gấp gáp cuối cùng cũng không nhịn được bổ nhào tới kéo Ngải Tuyết ngồi lên đùi mình để cô cảm nhận được luồng nhiệt nóng bỏng đang dừng lại ở phía dưới của mình.
Ngải Tuyết sợ hãi kêu"Không thể như vậy, bác sĩ nói một tháng này không thể làm cái đó!". Thiệt là, người ta mới từ bệnh viện trở về không bao lâu a!
Mộ Dung Kiệt cau mày, chết tiệt, chỉ nhìn nhưng không thể ăn, tư vị này thật sự không dễ chịu chút nào! Nha đầu này thật biết cách hành hạ anh.
Chợt, khóe miệng nhếch lên, nhìn cậu nhỏ của mình không ngừng đấu tranh vì Ngải Tuyết.
Ngải Tuyết kinh sợ nhìn thấu được tâm tư xấu xa của Mộ Dung Kiệt, có một loại dự cảm không tốt trỗi dậy trong tim cô.
Vội vàng đẩy anh ra, chạy nhanh vào vệ sinh "Em, em muốn đi toilet!".
Sao Mộ Dung Kiệt lại dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy, một tay ôm cô vào trong ngực trở lại.
Khẽ cắn lỗ tai của cô, cả người Ngải Tuyết tê dại, không nhịn được hừ nhẹ.
Mộ Dung Kiệt cười xấu xa"Bảo bối, em biết không? Em có thể dùng cách khác để phục vụ cho anh mà!".
Ngải Tuyết nhìn sức hấp dẫn khiếp người của Mộ Dung Kiệt, sửng sốt "Cái . . . . . . Cách gì?" .
Mộ Dung Kiệt lại gần bên tai Ngải Tuyết, thì thầm nói nhưng không biết nói cái gì.
Chỉ thấy mặt Ngải Tuyết từ màu trắng chuyển sang màu đỏ đến cả mang tai, màu xanh đến tận cổ, hoảng sợ muốn trốn tránh"Không, không được, tại sao có thể như vậy!" .
Thực xấu hổ chết đi được!
Mộ Dung Kiệt liều mạng trực tiếp áp đảo Ngải Tuyết ở trên giường"Tại sao không được? Anh muốn! Em biết không?Bộ dạng trốn thoát của em thật mê người!"
Ngải Tuyết mắc cỡ hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào, Mộ Dung Kiệt nhìn khuôn mặt đỏ hồng của Ngải Tuyết, tim đập loạn nhịp không ngừng!
Thân dưới nóng bừng, sôi trào mãnh liệt như thủy triều dâng cao ở lòng biển, bàn tay tùy ý chạy loạn trên thân thể Ngải Tuyết.
Gấp gáp mà tham lam hôn khắp người Ngải Tuyết, đôi môi của cô mềm mại rất thích hợp để hôn, cơ thể tràn đầy sức sống, quyến rũ đến chết người! !
Cô chính là tiểu yêu tinh đến quyến rũ anh, làm anh muốn ngừng cũng không được! ! !
"Bà xã, em thật đẹp!" Mộ Dung Kiệt không ngừng nỉ non ở bên tai Ngải Tuyết.
Ngải Tuyết sợ tới mức liên tục lắc đầu, khuôn mặt đỏ bừng như trứng tôm luộc chín, mặc kệ có chết cũng không làm! !
Bàn tay nhỏ bé không ngừng đánh mạnh vào bờ ngực rắn chắc của anh.
Cô muốn gào thét, rất muốn gào thét! ! !
Cô càng giãy giụa không muốn, Mộ Dung Kiệt càng lấn lướt làm tới hơn.
"Em còn lộn xộn nữa đừng mong đêm nay được ngủ ngon giấc!!"
Lời vừa nói ra mang theo chút uy hiếp làm Ngải Tuyết không dám chống đối nữa. Có chút dở khóc dở cười đành phải phối hợp với anh
Ôi ôi ôi, tên ác ma này! ! !
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
48 chương
21 chương
378 chương
19 chương
15 chương