Cô thật sự không đoán được tâm tư của người đàn ông này nghĩ gì, muốn làm gì, mỗi ngày đều phải thận trọng từng chút một, chỉ sợ làm sai điều gì chọc anh tức giận. Ngay cả, bản thân cô muốn đi đâu, muốn làm gì, đều phải có sự cho phép của người đàn ông này. Cứ khép nép như vậy thật sự rất mệt mỏi. Ặc, nếu như anh không thích cô cũng tốt! Cô khỏi cần phải si tâm vọng tưởng, thật may là mình phát hiện sớm, không bị anh hấp dẫn đến mù quáng đem cả trái tim giao cho anh. Cười khổ một tiếng, thật đúng là tự mình đa tình ! "Ngải Tuyết, chờ một chút" Vừa đi vừa gọi tên cô, muốn giải thích cho cô nghe, nhìn vẻ mặt cô lạnh nhạt lại phát hiện bản thân mình cái gì cũng không thể nói nên lời. Đi vòng qua anh, trở về phòng, yên lặng nằm xuống, nhắm mắt, giống như chuyện gì cũng chưa xảy ra! Ai cũng không biết, trong lòng của cô lúc này thật khó chịu, tâm trạng quá đau khổ, đau đến mức ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn! Khóe mắt rưng rưng nước mắt, chớp mắt một cái , nhẹ nhàng kéo chăn lên, đắp kín cả cái đầu nhỏ của mình. Chốc lát sau, truyền đến tiếng hít thở đều đều, cô khóc rồi ngủ thiếp đi. Mộ Dung Kiệt rón rén đi tới, kéo chiếc chăn ra, nhìn khuôn mặt cô đỏ bừng vì khóc, thở dài có chút không đành lòng! Nhẹ nhàng hôn qua khóe mắt cô, lau đi những giọt nước mắt còn sót lại trên mặt cô, thật ra thì, trong lòng anh có chút vui mừng. Bởi vì lúc nãy cô rơi nước mắt chứng tỏ rằng trong lòng cô đã có một chỗ dành cho riêng anh. Khóe miệng mỉm cười rồi hôn lên mặt cô lần nữa! Mình càng ngày càng thích nha đầu ngốc này rồi sao! Sáng hôm sau, Ngải Tuyết rửa mặt xong đi xuống lầu ăn điểm tâm. "Chào buổi sáng chị dâu!"Quý Tử Hiên nhiệt tình chào hỏi Ngải Tuyết, bên cạnh anh là một người phụ nữ thật quyến rũ. "Chào buổi sáng ! Cô là…..?" Có phải tiếng rên rỉ hôm qua là của cô gái này, để không phải xấu hổ, giả vờ hỏi như không biết. "Chào buổi sáng chị dâu, em tên là Lam Tịch Ảnh, là bạn gái của Quý Tử Hiên!" Cô gái mỉm cười tự giới thiệu mình, thể hiện lên sự ưu nhã, hào phóng trong cô. "Xin chào, tôi tên Ngải Tuyết, sau này cứ gọi tên của tôi là được rồi không cần phải gọi trịnh trọng như thế!" Lịch sự trả lời lại. Chậm rãi ngồi xuống, ưu nhã cầm một miếng sandwich lên khẽ cắn một miếng! "Chị dâu, sáng sớm anh Kiệt phải đến công ty rồi!"Quý Tử Hiên tự nhiên báo cáo lịch trình của Mộ Dung Kiệt cho Ngải Tuyết nghe. "Ặc, tôi biết rồi!" Giọng nói rất nhạt, vẻ mặt nhìn không ra vui hay buồn nào. Sao lại bình tĩnh như vậy chứ? Chẳng lẽ tối hôm qua chuyện gì cũng không có xảy ra sao? Không khí có chút bị đè nén, Ngải Tuyết tự nhiên ăn bữa ăn sáng, giống như không có người! "Tử Hiên, có thời gian đi mua túi xách với em được không?" Lam Tịch Ảnh có chút ngượng ngùng đưa ra đề nghị với Tử Hiên.