"Hay ngài xem thử chiếc đầm xanh sapphire này, mang chút thời Trung Cổ châu Âu, bằng không để tiểu thư này thử xem sao! !"
Mặc dù nhân viên khen cỡ nào, Mộ Dung Kiệt chỉ nói lại hai chữ"Quá hở! !"
Ngải Tuyết lại trực tiếp lấy xuống, đi vào phòng thay đồ.
Mấy phút sau, Ngải Tuyết đi ra.
Chiếc đầm xanh sapphire hiện mông lung dưới ánh đèn làm cô thêm ưu nhã, động lòng người.Giống như nữ thần Seattle với gương mặt trắng nõn mái tóc quăn uốn lọn. Đuôi váy dài giống nhau rải hoa dài trên thảm đỏ, thắt lưng là sợi dây mảnh hoa văn màu trắng, lưng eo thẳng tắp chậm rãi nhìn từ xa giống như là một bình hoa sứ cổ xinh đẹp.
Ngải Tuyết mặc như vậy thật đẹp! ! Mộ Dung Kiệt nhìn ngây người, ở một nơi khác các nhân viên trong tiệm nhìn cô càng thêm thu hút bao ánh nhìn của khách hàng đi qua.
Trong số họ có người hâm mộ, có người ghen tỵ, những người đàn ông hoàn toàn quên mất bên cạnh mình còn có người phụ nữ khác, nhìn đến ngây người, Ngải Tuyết cứ như tiên giáng trần, không tránh khỏi các cô gái bên cạnh lớn tiếng thúc giục kéo đàn ông mình đi.
Mộ Dung Kiệt kinh ngạc nhìn Ngải Tuyết thật đẹp, hơn nữa biết bao ánh mắt ham muốn của những người đàn ông kia, làm ánh mắt anh lập tức lạnh xuống.
Anh cởi áo khoác của mình xuống khoác lên thân thể của cô, vội vàng thanh toán tiền, rồi ôm cô vào trong xe.
"Ngày mai không cho mặc chiếc đầm này! !" Nghĩ tới từng tấc thịt tấc da của cô lộ trước ánh mắt của bao người đàn ông kia, trong lòng không khỏi khó chịu.
"Tại sao không, tôi cảm thấy rất đẹp mà!"Thật không hiểu nổi người đàn ông này.
"Tôi nói không được thì không được, em quên đã hữa gì với tôi sao? Ở nơi công cộng không được mặc hở hang! Ừ, quên rồi sao?"Đôi mắt Mộ Dung Kiệt như muốn phóng hỏa.
"Tôi không đâu cãi nhau với anh, quần áo là do tôi tự mặc không cần anh quơ tay múa chân!"Ngải Tuyết cũng nổi giận, người đàn ông này bá đạo quá mức rồi.
"Em nói lại lần nữa xem!"Ngay tức khắc sắc mặt Mộ Dung Kiệt âm u cực điểm.
"Tôi nói quần áo tự tôi đây mặc được không cần anh quơ tay múa chân, anh nghe không hiểu sao?"Liều mạng thật, thực không nghĩ cô lại dám lớn tiếng chống đối lại anh như vậy.
Sắc mặt Mộ Dung Kiệt bị Ngải Tuyết chọc đến tức tối không thôi, rất muốn một phát bóp chết cô tại chỗ.
Chợt, khởi động xe, chạy điên cuồng trên đường cao tốc.
"Mộ Dung Kiệt, anh điên rồi sao? Ngừng, dừng xe lại!" Ngải Tuyết nắm chặt tay vịn, sắc mặt tái nhợt.
Mộ Dung Kiệt chẳng những không ngừng, ngược lại còn đạp ga tăng tốc độ, băng nhanh qua giữa dòng xe tấp nập trên đường, trong xe đầy tiếng mắng chửi.
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
48 chương
21 chương
378 chương
19 chương
15 chương