Không phải anh vô tình, mà vì anh nhìn thấu được tình cảm thật sự của mình nhưng anh lại khước từ nó và cũng không biết nói đến chữ yêu như thế nào. Lại nói, cô xuất hiện trước mặt anh một cách bất ngờ, còn mang đến cho anh món quà to lớn này. Bức tường thành trong tim anh vào giây phút này đã sụp đổ hoàn toàn. Anh phải chịu thua trước loại tình cảm này, anh muốn dũng cảm đối mặt với con người thật của mình: "Thang Tiệp, anh yêu em!” "Cái . . . Cái gì?” Từ đầu đến cuối, Thang Tiệp chỉ nói được hai chữ này, thậm chí tim của cô cũng đập lệch nhịp từ lúc nhìn thấy anh, yêu cầu của cô rất đơn giản, chỉ muốn anh cứu con trai của cô. Tại sao bây giờ trở thành loại sự tình này? Tử Hiên nhìn vẻ mặt ngây ngốc của Thang Tiệp, khóe môi vẽ lên nụ cười ma mị: "Phục hồi trí óc, nếu không anh sẽ hôn em đến khi em tỉnh táo mới thôi.” Lúc này, Thang Tiệp bị anh hù càng thêm sợ, đối với anh, cô luôn luôn mang một tâm trạng khẩn trương lo sợ. "Em rất sợ anh?"Tử Hiên cau mày, cư nhiên trong mắt cô lại chứa đầy nỗi sợ hãi khi nhìn anh. Thang Tiệp gật đầu một cái, lại lắc đầu một cái vì sắc mặt đen sì của anh. Lúc nghe anh nói yêu cô, cô cứ nghĩ mình bị ảo giác. "Anh có thể cứu con của chúng ta không?” Tử Hiên nhíu mày, con của mình không cứu thì cứu ai ? "Em cảm thấy thế nào?”Anh ném câu hỏi này cho cô. Lòng bàn tay Thang Tiệp rịn mồ hôi lạnh, quay đầu nhìn hướng khác"Em, em không biết, chỉ là, em hi vọng con trai mau hết bệnh, dù cho anh oán hận em bao nhiêu cũng được, nhưng con trai vô tội, nếu anh tức giận có thể trút lên người em, muốn trách em thế nào cũng được, tuy nhiên hy vọng anh có thể vì con mà cứu lấy mạng sống của nó lần này.” Trong ánh mắt của cô tràn ngập sự khẩn cầu và mong chờ, chỉ cần anh đáp ứng, Ức Hiên mới có thể sống tiếp, còn việc trách giận kia cô không quan tâm, muốn thế nào thì thế đó. "Mặc cho anh đối xử với em à?" Tử Hiên cười lạnh, tay lau khóe mắt cho cô: "Với em, anh tàn bạo lắm hả?” Lời của anh không nặng không nhẹ, nhưng vào tai Thang Tiệp lại là chuyện lớn lao khác. "Anh muốn em làm gì cũng được, nhưng anh hãy cứu con.” Vẻ mặt Tử Hiên sa sầm, không trêu chọc cô nữa, hai tay nhét vào túi: "Đi thôi!” Thang Tiệp bất tri bất giác đi theo sau, sâu trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, lúc này, ngọt, đắng, cay biết bao tư vị xộc lên mũi vô cùng chua xót. Anh nguyện ý cứu Ức Hiên, cô nên cảm tạ trời cao. Sau khi xét nghiệm tủy rất phù hợp, nhưng xác suất thành công vẫn là 50%.