"Thiếu gia Mộ Dung, phiền anh đưa Tiểu Tuyết đến nhà tôi dùm! Tôi có thể chăm sóc tốt cho cô ấy” 1761998 "Không cần, phụ nữ của tôi tự tôi mang về nhà chăm sóc, lên xe đi, tôi đưa cô về, chỉ đường cho tôi.” "Nhưng Tiểu Tuyết……." Thang Tiệp vốn có lời muốn nói nhưng nhìn thấy sắc mặt của bổn thiếu gia hơi nhăn nhó liền im bặt nuốt xuống bụng. Suy nghĩ lại thì dù sao Tiểu Tuyết cũng không quên được anh ta, chi bằng thừa cơ hội này làm lành cho bọn họ. Hehehe. Chờ Thang Tiệp xuống xe, Mộ Dung Kiệt không thể chờ đợi hung hăng hôn khắp khuôn mặt nhỏ bé của Ngải Tuyết. Khuôn mặt này khiến anh ngày nhớ đêm mong. "Bảo bối” Mộ Dung Kiệt thỏ thẻ vào tai cô, tay cầm lên nhánh tóc vuốt vuốt rồi đưa lên mũi ngửi mùi hương quen thuộc đã thiếu vắng bấy lâu.1761998 Ngón tay chạm lên cánh môi anh đào, nhớ tới cảnh tượng kia anh liền cảm thấy rộn rạo nuốt ngụm nước bọt. Ngải Tuyết uốn éo người, cứ cảm giác có cái gì đó chạy trên mặt mình. Bụp —— Trong giấc ngủ Ngải Tuyết bực bội giơ tay đánh loạn xạ kẻ đang làm phiền mình ngủ, lúc sau mới chịu yên tĩnh nằm ngủ. Mộ Dung Kiệt híp mắt, nha đầu chết tiệt, ngủ cũng còn hung hăng. Nâng cằm của cô, hung hăng hạ môi mỏng xuống, ngậm lấy môi cô, cạy hàm răng rồi luồng lách đầu lưỡi vào khoang miệng của cô, càng hôn càng muốn được nhiều hơn. Ngải Tuyết đang ngủ ngon lành, cô mơ thấy mình và Mộ Dung Kiệt ở cùng nhau, ôm nhau, hôn nhau, rồi triền miên với nhau, tình tiết cứ theo đó ngày một hấp dẫn. Trong miệng liên tục phát ra tiếng rên rỉ"Kiệt” Ánh mắt Mộ Dung Kiệt hiện lên sự vui sướng, lay lay bả vai cô"Bảo bối, em vừa nói cái gì? Em mới kêu tên anh đúng không?” 1761998 "Kiệt Kiệt huhuhu, anh không cần em nữa đúng không? Anh là tên bại hoại, dám cúp điện thoại của em, em ghét anh, em sẽ không tha thứ cho anh. Huhuhu” Ngải Tuyết đang ngủ lại òa khóc như đứa trẻ, khóc rất thương tâm. Lần này Mộ Dung Kiệt cũng phải chịu thua đầu hàng trước người phụ nữ này, sao cô có thể xấu tính như thế, anh vốn muốn buông tay cô, vốn muốn từ bỏ cô bắt đầu cuộc sống mới. Nhưng chỉ mới hai ba câu của cô, tim của mình lại mất đi ý thức đập loạn nhịp. Ai nói anh không cần bảo bối, anh cần mà rất cần nữa là khác, chỉ mong cô mãi mãi bên cạnh mình. Đúng, anh thừa nhận, mình là kẻ vô dụng, chỉ cần người phụ nữ này vừa mở miệng, cái gì anh cũng không muốn quản nữa. Nào là mặt mũi của anh, nào là tôn nghiêm của anh, rồi tới giới hạn của anh. Miễn là có bảo bối, đối với anh là đủ rồi, những thứ khác không quan trọng.