Vấn đề như vậy hơi vô lý, cô ta đi đâu, ông chỉ là hiệu trưởng lo việc học của cô thôi chứ đâu thể quản cô được. Ngay cả hộ vệ đứng sau lưng anh cũng mặt mày nhăn nhó, đại ca vì yêu mà trở nên mất bình tĩnh vậy sao. Ông hiệu trưởng thấy Mộ Dung Kiệt nổi giận, thiếu chút nữa sợ đến hôn mê bất tỉnh, không phải ông không có tiền đồ, thật sự là, sự uy hiếp của anh quá lớn quá mạnh mẽ. Hoảng sợ cúi đầu suy nghĩ thật lâu, chợt nhớ tới cô bạn thân của Ngải Tuyết. "Tôi, tôi nhớ rồi!" Ông hiệu trưởng thấy nắm đấm của anh sắp giáng vào mặt mình, vội vàng nói. "Ngải Tuyết có cô bạn thân, tên Giản Mộng, là đại tiểu thư của tập đoàn Giản thị, thiếu gia Mộ Dung, cô ấy nhất định biết tiểu thư Ngải Tuyết đang ở đâu!" Mộ Dung Kiệt liền buông cổ áo ông hiệu trưởng ra, lập tức lên đường đến Giản gia. Ông hiệu trưởng lảo đảo, xụi lơ trên đất. "Ôi, lão già tôi đây chắc tổn thọ đi vài tuổi mất!" Giản Mộng nhìn đám người đàn ông xuất hiện trước nhà mình, đặc biệt người đứng đầu lạnh lùng đầy sát khí khiến cho cô rùng mình. Ông Giản và bà Giản cũng thận trọng nhìn Mộ Dung Kiệt. Người đàn ông này, sao lại đến nhà tìm con gái mình chứ. Đứa con gái ngốc Giản Mộng này đã làm chuyện kinh thiên động địa gì đây. Mộ Dung Kiệt nhìn Giản Mộng, lạnh lùng hỏi. "Ngải Tuyết đang ở đâu." "Anh là ai? Cô ấy đi rồi!" Tìm Ngải Tuyết sao? "Đi lúc nào, đi đâu!" Trong lòng Giản Mộng nghĩ, không lẽ Ngải Tuyết đã đắc tội với người đàn ông này, nhất định không thể nói thật với anh ta. "Đến nước Đức rồi, cụ thể ở đâu thì tôi không biết" "Này, anh tên gì? ?" Giản Mộng thấy Mộ Dung Kiệt đi tới cửa cũng không quay đầu lại trả lời, trong lòng đầy nghi ngờ. Mộ Dung Kiệt chạy điên cuồng tới trụ sở chính của bang Long Hổ, phát chỉ thị tới Đức. Trong phạm vi cả nước phải tìm ra Ngải Tuyết, trong vòng ba ngày, nhất định phải tìm được người. Một mình ngồi trên phi cơ bay tới Đức. Ba ngày sau, những thuộc hạ được phân phó chỉ thị bên Đức cảm giác sắp phải chết dưới tay của Mộ Dung Kiệt. Ba ngày rồi, đại ca muốn tìm một tin tức của người phụ nữ này cũng không có, cứ như bốc hơi khỏi thế giới. Vẻ mặt Mộ Dung Kiệt u ám vô cùng, một đám vô dụng. Trong ba ngày, đã vận dụng hai phần ba thuộc hạ tìm người phụ nữ này khắp nơi. Còn giữ lại làm gì! ! Trương Thiên và hai người khác nghe tin lập tức bay tới Đức. Cảm giác Mộ Dung Kiệt dường như muốn hủy diệt cả nước Đức này. Trương Thiên nhắm mắt đi đến gần. "Đại ca, có thể Ngải tiểu thư không đến nước Đức thì sao!" Mộ Dung Kiệt cơ thể chấn động. Đáng chết, bị người phụ nữ kia lừa, khóe miệng gợi lên sự mỉa mai. Anh lập tức trở về Trung Quốc, trực tiếp đem Giản Mộng trói đến Long Hổ. "Giản Mộng, nếu cô không muốn cả Giản gia chết vì cô thì hãy thành thật nói tôi nghe Ngải Tuyết đã đi đâu"