Ngay cả Kỳ Hạo cũng kinh ngạc không kém nhìn cô chằm chằm.
Đáy mắt của những nữ sinh càng hừng hực lửa giận, nháy mắt ra hiệu cho nhau, cho dù cô có bản lãnh đánh người, nhưng không thể đánh thắng hết mọi người.
Tiếp theo một đám nữ sinh không vừa mắt xông lên lần nữa, núp ở phía xa Lãnh Băng thấy tình huống sắp nguy kịch, móc súng lục ra bắn một phát lên bầu trời.
Nhất thời, cả đám người không dám nhúc nhích, súng, là tiếng súng!
Lãnh Băng lạnh lùng đi ra, đi tới bên cạnh Ngải Tuyết, rất cung kính cúi chào"Cô chủ!”
Sau đó nhét súng trong tay mình sang tay cô, quét mắt đến đám nữ sinh thối gục đầu như rùa phía dưới"Cô nhìn xem nếu cảm thấy không vừa mắt ai liền trực tiếp giải quyết là được, không cần băn khoăn cái gì!”
Ngải Tuyết bị dọa đến ngây người, thật biết nói giỡn, cô chưa từng cầm súng qua bao giờ! Đưa cây súng chả khác gì ném củ khoai lang phỏng vào tay cho cô.
"Không có gì, là hiểu lầm thôi!”
"Cô không dám vậy để tôi!" Lãnh Băng nheo đôi mắt đầy sát khí, trong mắt không chút nhiệt độ.
Nhiệm vụ của cô là bảo vệ Ngải Tuyết, những người này đã gây bất lợi cho Ngải Tuyết, có giữ lại cũng không dùng được!
Mí mắt Ngải Tuyết dựng thẳng lên, trời ơi, Kiệt và thủ hạ của anh đều là ác ma!
"Đừng, chỉ là chuyện nhỏ, chúng tôi đang đùa giỡn."Liên tục nháy mắt ra hiệu với những nữ sinh xung quanh, nếu họ không phối hợp, tự họ tìm cái chết.
Bọn họ thức tỉnh hiểu ý, nhao nhao gật đầu"Haha, hiểu lầm, chúng tôi đang đùa giỡn, đùa giỡn mà!”
"Thấy chưa, cô xem chúng tôi rất tốt với nhau" Sợ Lãnh Băng không tin, đi tới khoác tay lên bả vai cô nữ sinh bên cạnh, gượng cười.
"Đúng nha, đúng nha, chúng tôi rất tốt!"
Ngải Tuyết thấy sát khí Lãnh Băng dần dần tản đi mới thở phào nhẹ nhõm, đem cây súng trả cho cô, vỗ vỗ bả vai của cô.
"Không sao, cô trở về đi!Tôi đảm bảo, không có việc gì cả!”
Tâm trạng Lãnh Băng hơi phức tạp liếc cô, xoạt, giống như một cơn gió thổi qua liền không thấy bóng dáng đâu.
Mọi người và Ngải Tuyết phải trợn mắt há hốc mồm!
Trong chốc lát đám nữ ba giò bốn cẳng chạy thụt mạng, tuy nhiên họ đối với Ngải Tuyết bắt đầu sinh lòng hảo cảm!
Thực không nghĩ tới, họ đối với cô hung hăng như vậy, cô còn che chở cho họ!
Khoảnh khắc đó đám nữ sinh ai nấy đều xấu hổ nhìn Ngải Tuyết một lúc lâu, Ngải Tuyết còn tưởng rằng họ sẽ mở lời xin lỗi, nhưng nếu cô nói ra sợ có chút dở khóc dở cười.
"Ngải Tuyết ăn no chưa? Chưa ăn no cứ nói chúng tôi mời!”
Mặc dù không nói xin lỗi nhưng Ngải Tuyết biết họ tạm chấp nhận con người cô!
Khẽ cười với Kỳ Hạo, cậu ấy cũng nhìn cô mỉm cười.
Truyện khác cùng thể loại
45 chương
71 chương
303 chương
32 chương
10 chương
11 chương
120 chương