Ngải Tuyết nghe anh nói muốn về nước, trong lòng liền hiện lên câu hỏi cho bản thân, cô lấy tư cách gì đi gặp ông cụ đây?
Mộ Dung Kiệt dường như nhìn thấu tâm tư của cô, lồng bàn tay nhỏ bé vào bàn tay mình"Con mèo nhỏ, không phải em rất lợi hại sao? Sợ cái gì chứ?Mà bên cạnh em còn có anh đây mà?”
Nhất thời trên mặt Ngải
Tuyết ửng hồng dù trong lòng rất sợ nhưng ngoài mặt vẫn ngang ngạnh"Ai nói em sợ, em mới không sợ!" Để chứng tỏ mình không nói láo còn cố ý thẳng lưng ưỡn ngực lên!
Mộ Dung Kiệt cười châm biếm"Đúng, đúng rồi, bảo bối của anh là lợi hại nhất! Ha ha!”
***************
Trên trực thăng riêng của nhà Mộ Dung.
Ngải Tuyết vùi trong lòng Mộ Dung Kiệt ngủ say, thỉnh thoảng cười nhạt như đang mơ giấc mơ rất đẹp, làm Mộ Dung Kiệt cũng cười theo, vốn là đợi đến nửa tháng, nhưng cơ thể Ngải Tuyết tốt hơn dự tính với lại vài hôm trước nhận được cuộc gọi điện.
Nói ông cụ ở nhà đòi chết đòi sống, mặc dù rất giận ông, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn ông như thế! Lập tức phái trực thăng đến đón mình.
Trở lại nhà Mộ Dung,
ôm Ngải Tuyết vào cửa, các người hầu nhìn thấy Mộ Dung Kiệt, chính xác hơn là nhìn thấy người phụ nữ trong ngực anh như thấy được vị cứu tinh.
Vốn cứ ngỡ hầu hạ thiếu gia là khó khăn nhất, nay mới phát hiện, không có thiếu gia bên cạnh, hầu hạ ông cụ càng khó khăn hơn nhiều!
Ban đầu thiếu gia mất đi Ngải tiểu thư, bọn họ cảm thấy mỗi ngày chỉ là một màu tối! Hiện tại thiếu gia bỏ lại ông cụ thì mỗi ngày đối với bọn họ chả khác gì ngày tận thế.Cả ngày đều phải sống trong nơm nớp lo sợ.
Vừa muốn cúi người chào hỏitheo lễ nghi, Mộ Dung Kiệt liền ra hiệu, các người hầu hiểu tín hiệu đã ngậm miệng lại, trong đôi mắt mọi người đều là sự xúc động lẫn nước mắt!
"Kiệt, cháu đã về?" Ông cụ trực tiếp từ trên lầu lao xuống, sáng nay nghe tin người hầu báo cáo cháu đức tôn của ông trở về, ông ngỡ như nghe tin vịt! Nhưng bây giờ được tận mắt thấy thì…..
Tiếng nói của ông đã dọa Ngải Tuyết run cầm cập, tựa đầu trong ngực Mộ Dung Kiệt rút vào sâu mấy phần.
Mộ Dung Kiệt chỉ nhìn ông rồi cúi đầu nhìn con mèo nhỏ, khóe miệng cười lạnh, trực tiếp ôm cô lên phòng ngủ không nói tiếng nào!
Đặt cô trên giường rồi đắp chăn kín người, mới nhớ tới ánh mắt cợt nhã của ông cụ! Không nói gì lặng lẽ đi về phía thư phòng!
Ông cụ theo sát phía sau, Mộ Dung Kiệt kéo cái ghế, ý bảo ông ngồi xuống,
ông cụ vừa nhìn thấy Mộ Dung Kiệt liền thay đổi thái độ ngay lập tức, cảm động tới rơi nước mắt, ông cứ tưởng rằng bảo bối của ông sẽ không để ý đến ông nữa!
"Kiệt " Ông không biết mở lời nào cho phải, đêm đó Kiệt đã nghe toàn bộ chuyện ông gây ra, nếu nha đầu Ngải Tuyết kia đối với Kiệt quan trọng như vậy, ông cũng không muốn ngăn cản nữa! Hơn nữa, ông thật là sơ ý đã chọc giận đến điều tối kị của Kiệt thiếu chút nữa nó bỏ mặt ông rồi!!!
Khi đó, ông chỉ muốn tìm đến cái chết cho xong.
Truyện khác cùng thể loại
45 chương
71 chương
303 chương
32 chương
10 chương
11 chương
120 chương