"Ngoan, tắm xong rồi ăn điểm tâm!" Vẻ mặt của Mộ Dung Kiệt dịu dàng, làm Ngải Tuyết nhìn ngây người. Người đàn ông này, từ lúc nào lại trở nên dịu dàng, chu đáo như thế. Từ khi biết anh đã có khuôn mặt lạnh lùng đầy sát khí, giống như người ta thiếu anh tám trăm vạn không trả vậy. Ngải Tuyết trong lúc nhất thời không thể tiêu hóa được sự thay đổi của Mộ Dung Kiệt Lại sững sờ ngây ngốc không biết làm thế nào cho phải. Mộ Dung Kiệt tức giận ném cô xuống, Mộ Dung Kiệt như anh đời nào lại đối đãi với phụ nữ dịu dàng như thế chứ. Đáng lẽ cô nên cảm thấy hạnh phúc, nhào tới trong ngực anh hô to cảm động sao. Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng vẫn thuận tay cầm chiếc khăn lông trắng mềm lau nhẹ thân thể cho cô. Cứ như đang nâng niu một tác phẩm nghệ thuật, thận trọng từng chút một. Cuối cùng Ngải Tuyết cũng lấy lại tinh thần, đoạt lấy khăn lông quấn quanh thân thể. Ấp a ấp úng"Mộ Dung Kiệt. . . . . .Anh. . . . . . Cái đó. . . . . . Tôi có thể tự mình . . . . . . anh. . . . . .nên đi ra ngoài đi!" Mộ Dung Kiệt thấy khuôn mặt ửng đỏ đang xấu hổ của Ngải Tuyết, trong mắt lóe lên nụ cười ấm áp. Người phụ nữ này, xấu hổ cũng có phong tình riêng như vậy "Ừ, vậy cô nhanh lên một chút, tắm xong ra ăn điểm tâm!" Không hề trêu ghẹo cô, tối hôm qua giằng co với cô cả đêm nên mệt muốn chết rồi. "Ừ, anh đi ra ngoài đi. . . . . ." Mộ Dung Kiệt đi ra ngoài, thận trọng đóng cửa phòng tắm lại, Ngải Tuyết ngồi xụi lơ thở một hơi dài. Nằm mềm nhũn trong bồn tắm, vì mệt mà ngủ thiếp đi. Mộ Dung Kiệt ngồi ở trên ghế sa lon ưu nhã xem báo, mắt thỉnh thoảng liếc về phía phòng tắm. Người phụ nữ này, tắm cũng lâu nữa. Năm phút trôi qua, lại năm phút trôi qua. Mộ Dung Kiệt đứng không ngồi yên, để tờ báo xuống đi tới trước cửa phòng tắm. "Ngải Tuyết, tắm xong chưa ra ăn điểm tâm!" "Ngải Tuyết? ? ?" Không có động tĩnh! Mộ Dung Kiệt có chút hoảng sợ, vội vàng mở cửa đi vào Vậy mà, người phụ nữ này lại nằm trên bồn tắm ngủ thiếp đi. Mộ Dung Kiệt im lặng, lại có chút đau lòng Xem ra, tối hôm qua anh giày vò cô đến mất cả sức lực rồi. Thận trọng mang cô từ trong bồn ra, lau khô cơ thể cho cô. Nhẹ nhàng ôm cô đặt trền giường đắp kín chăn. Anh cũng leo lên giường, nhẹ nhàng ôm cô ngủ. Ngải Tuyết tỉnh lại lần nữa đã là xế chiều. Ngồi dậy, vuốt đầu tóc rối bời. “Tỉnh rồi hả ?"Âm thanh đầy truyền cảm của Mộ Dung Kiệt vang lên. "Ừ!" Không biết nên nói gì. "Có đói bụng không?" . "Không đói " Nói thì nói thế, chứ bụng của cô đang đánh trống không ngừng! Lập tức đỏ cả mặt, tại sao lại không có tiền đồ như vậy! Len lén nhìn sang Mộ Dung Kiệt, phát hiện anh đang nhìn mình cười như không cười! Xấu hổ quá! ! !