Ngải Tuyết ở thế không phòng bị để anh hôn bất chợt, cô không dám tin sờ sờ đôi môi, mang theo tiếng khóc nức nở"Khốn kiếp, anh lưu manh, anh đáng chết, anh trả nụ hôn đầu cho tôi!” Hu hu hu, nụ hôn đầu của cô, anh Tử Hiên còn chưa hôn cô, tại sao có thể, tại sao có thể bị người đàn ông khác hôn ở trước mặt của anh ấy đây? Ngải Tuyết uất ức quệt môi, không dám nhìn Tử Hiên! Tử Hiên đau lòng nhìn đi chỗ khác, yêu người không nên yêu, nhất định là đau lòng đến chết mà! "Nụ hôn đầu? Ha ha, em cảm thấy em còn nụ hôn đầu sao?" Mộ Dung Kiệt giống như nghe được chuyện cười, cười ha ha! Khóe mắt Ngải Tuyết đẫm hơi nước"Không có, anh trả lại cho tôi! Anh là đồ bạo chúa!” Tại sao có thể bá đạo như vậy? "Thế nào, trả như vậy sao?" Nói xong, lấn người lên lần nữa! Không có dấu hiệu nào để hôn! Ngải Tuyết không dám tin trợn to mắt, trong mắt tràn đầy sự tức giận! Giờ phút này, cô vung vào mặt anh một cái tát cho hả dạ! Mộ Dung Kiệt hài lòng nâng khóe môi lên, không nhớ rõ anh sao?Được thôi, anh kiên nhẫn nói cho cô biết, rốt cuộc anh là ai?Cô là người của ai? "Thứ nhất, anh không phải tên ‘Này’, anh tên Mộ Dung Kiệt!” "Thứ hai, Mộ Dung Kiệt là người đàn ông duy nhất của Ngải Tuyết em, trước kia như thế, bây giờ cũng thế và tương lai vẫn là như thế!” "Thứ ba, không cho phép em ở trước mặt anh có cử chỉ thân mật với người khác giới, dù cho nói chuyện cũng không được!” "Thứ tư, nếu như em dám phản bội anh, anh lập tức ném em vào ao cá sấu làm mồi cho bọn chúng!” "Thứ năm, mọi thời khắc đều phải nhớ tới điều thứ hai, nếu như có ngày quên mất, hãy tự giác làm điều thứ tư!” Mộ Dung Kiệt nói rõ từng chữ từng điều, bộ dáng nghiêm túc như vậy làm Ngải Tuyết sửng sốt! , Vẻ mặt cô hơi hoảng hốt, giống như, trước đây đã từng nghe qua những lời này. "Thứ nhất, tôi không phải tên ‘Này’, tôi tên Mộ Dung Kiệt!" "Thứ hai, trong mắt Mộ Dung Kiệt tôi đây từ trước tới giờ không phân biệt nam nữ, tất cả mọi người đều như nhau, đều là người!" "Thứ ba, cô đả thương thủ hạ của tôi, theo quy tắc của bang hội, cô đả thương ở đâu của họ, họ có thể đánh trả lại chỗ đó có khi còn đánh gấp đôi!" "Cái gì?"Mộ Dung Kiệt thở hổn hển? Tiếp theo ánh mắt lóe sáng lên như tìm được đồ đánh rơi"Em nhớ những lời đó?” Tử Hiên chợt giương mắt, nghĩ tới?Mới vừa nhìn thấy anh Kiệt liền nhớ lại tất cả?