Mỗi câu nói của Mộ Dung Kiệt khiến chân mày của Ngải Tuyết càng cau chặt hơn.
"Anh điều tra tôi! ! !" Ngải Tuyết kìm nén giận dữ cuối cùng cũng lên tiếng.
"Tôi làm như thế chỉ vì muốn hiểu rõ người phụ nữ của mình! Hơn nữa, cô cũng biết việc điều tra về cô đối với tôi rất dễ dàng." Mộ Dung Kiệt không biết xấu hổ nói chả lí lẽ gì.
Vào giờ phút này, Ngải Tuyết cảm nhận được….
Người đàn ông này, không chỉ vô tình lạnh như băng mà còn sâu không thể lường trước được.
"Không được cau mày nữa, sẽ mau già đó!"
"Cô mau thu dọn quần áo, tôi sẽ phái người hộ tống cô đến nhà tôi!"
"Ngoan ngoãn ở nhà chờ tôi trở về!"
"Anh nói cái gì? Ở nhà anh? ? !" Ngay lập tức sắc mặt của Ngải Tuyết thay đổi cứ như vừa ăn phải trái khổ qua đắng.
"Tôi có thể nói không chứ?"
"Cô cứ nói thử xem?" Mộ Dung Kiệt dùng sức gõ trán của Ngải Tuyết một cái.
"Không được phản kháng, phản kháng cũng vô dụng, tôi đi trước!" Trước khi đi dùng sức ôm Ngải Tuyết đến khi hài lòng mới rời đi.
"Khốn kiếp! ! !" Mộ Dung Kiệt mới ra khỏi cửa liền nghe thấy tiếng chửi mắng của Ngải Tuyết.
Sờ sờ môi của mình, còn lưu lại mùi của cô, khóe miệng vẽ lên đường cong càng làm cho khuôn mặt của anh thêm tuấn tú khiến đám thủ hạ nhìn ngây người.
"Cười như vậy thật không ổn tí nào! !" Giờ phút này trong lòng tất cả thủ hạ đang đánh giá nụ cười lúc nãy của Mộ Dung Kiệt.
Thật ra thì, một đêm kia, không chỉ là lần đầu tiên của Ngải Tuyết, màcũng là lần đầu tiên của Mộ Dung Kiệt.
Anh vốn là người truyền thống, lúc biết Ngải Tuyết là xử nữ.
Trong lòng cũng đã nhận định Ngải Tuyết là người phụ nữ của mình.
Bây giờ mặc dù cả hai không có tình cảm, nhưng cũng không sao.
Để cô trở thành người phụ nữ của anh là cách tốt nhất để những kẻ khác không dám nhúng chàm, động tay động chân với cô nữa.
Mặc dù người phụ nữ này có chút ngốc.
Ngốc đến mức dễ dàng rơi vào bẫy của anh.
Trong lòng cảm thấy Ngải Tuyết cùng với những người phụ nữ khác không giống nhau.
Cho tới bây giờ anhvẫn thống hận đàn bà, ngay cả nhìn một cái cũng không muốn.
Nhưng đối với Ngải Tuyết thì có một cảm giác kì lạ.
Nhìn thấy cô liền không nhịn được muốn trêu chọc cô, thậm chí muốn đè cô nằm dưới thân ra sức giày vò.
Có lẽ cả hai người bọn họ đều là lần đầu tiên.
Trong lòng anh, Ngải Tuyết có chút đặc biệt hơn bao người khác.
Chạm vào khuôn mặt đang nóng bừng, xuống tay thật tàn nhẫn.
Nếu đổi lại là người khác, đã sớm bị anh cho một phát tiễn về trời.
Anh cảm thấy, người phụ nữ này được anh ưu ái quá mức rồi.
Đối với người phụ nữ này, dường như anh không có sự miễn dịch nào.
Ngải Tuyết ngồi trong xe BMW màu đen của Trương Thiên.
Chân mày nhíu thật chặt, không buông lỏng phút giây nào.
Cô không nghĩ ra, tại sao khi bản thân vừa nhìn thấy Mộ Dung Kiệt liền có cảm giác muốn bỏ chạy.
Cô không nợ anh cái gì, nhưng thấy anh giống như chuột nhìn thấy mèo, dựa vào cái gì mà anh ta bắt cô nghe theo lời anh nói.
Truyện khác cùng thể loại
39 chương
55 chương
95 chương
65 chương
20 chương
23 chương
126 chương
139 chương