"Cô không thể ở lại trong nước, người của tôi sẽ đưa cô rời đi, đây là tấm thẻ vàng đủ để cô sống cả đời khỏi phải lo đến chuyện ăn mặc. Sau này, nếu không có việc gì quan trọng cố gắng đừng trở về nước!"
Lời nói của ông cụ Mộ Dung đã làm Ngải Tuyết rơi vào vực sâu vạn trượng.
Lắp bắp hỏi"Không thể trở về nước?Ông muốn cháu sống mãi ở nước ngoài, tại sao? Cháu nói sẽ rời khỏi anh ấy, sau này sẽ không gặp lại anh ấy nữa!" .
"Chỉ cần cháu còn ở trong nước một ngày, Kiệt sẽ dùng thực lực của nó bắt lại cháu ngày đó, nó muốn tìm người nào quả thực là dễ như trở bàn tay, cho nên, đưa cháu ra nước ngoài thoát khỏi tầm mắt của nó là biện pháp an toàn nhất!"
Ngải Tuyết cắn chặt môi, vài giọt máu tươi chảy vào khoang miệng trượt vào cổ họng, thật chát, mặn quá! Nhưng làm sao sánh bằng tim của cô lúc này.
"Thật sự không còn cách nào khác sao?" Cô không muốn rời khỏi nơi cô sinh ra lớn lên, phải sống cả đời còn lại ở một nơi phương xa lạ lẫm, cô làm không được!
Ông cụ Mộ Dung lãng tránh đi chỗ khác không muốn nhìn đến sự bi thương của Ngải Tuyết, nhẫn tâm nói " Không còn, chỉ cần cô đi, mọi thứ sẽ trở về quỹ đạo của nó!" .
"Để tránh không xảy ra rắc rối, phiền toái gì thêm, ngay bây giờ tôi phái người hộ tống cô rời khỏi nước!"
Ngải Tuyết hoảng sợ mở to hai mắt, dùng sức lắc đầu"Không, ông nội, cầu xin ông, đừng làm như vậy, cháu hứa sẽ không bao giờ để Kiệt nhìn thấy cháu, mong ông tin cháu!" .
"Mang đi! ! !" Ông cụ Mộ Dung vừa nhắm mắt, vung tay lên, Ngải Tuyết liền bị mấy tên lực lưỡng lôi đi!
Ngải Tuyết cứ như đi đến bờ vực thẳm không còn lối thoát, chỉ còn nước mắt của sự tuyệt vọng lăn dài trên má!!!
Trên trực thăng, Ngải Tuyết yên lặng ngồi vào vị trí của mình, không nói câu nào, trước mặt một bàn thức ăn cũng không động đũa vào.
Trong lòng cô đã chết rồi, hai mắt nhắm lại, mặc cho nước mắt tùy ý tuôn rơi trên khuôn mặt.
"Đại ca, cô gái này không tệ a! Dù sao đã đưa đi rồi, không bằng. . . . . ." Đám thủ hạ này được ông cụ phái tới đã mê mẩn sắc đẹp của Ngải Tuyết từ lâu, nay thời cơ đã tới trong lòng bọn họ bắt đầu rộn rạo!
Đám thủ hạ ồn ào lên, ánh mắt cũng trở nên như sói như hổ, đã rất lâu bọn họ chưa chạm qua phụ nữ !
Trong lòng Ngải Tuyết kinh sợ trước lời họ nó, phản ứng theo bản năng kéo cổ áo của mình lại! Thấp thỏm lo âu nhìn bọn họ!
Nhiều người như vậy, nếu làm thật cô nhất định trốn không thoát, trừ phi tự mình liều chết nhảy khỏi trực thăng.
Người đừng đầu trong đám thủ hạ đầu không ngẩng lên, mắt cũng không liếc qua, vung cái tát thật mạnh vào tên có suy nghĩ đồi bại kia"Mày muốn chết sao! Có chơi cũng nên nhìn qua cô ta là người phụ nữ của ai!"
Tên bị đánh uất ức, nói thầm"Chỉ một người phụ nữ thôi đâu cần mạnh tay đến thế? Dù gì cô ta cũng đâu được bước chân vào nhà Mộ Dung lần nữa?" .
Mặt thủ lĩnh tối sầm, hất tay định cho hắn thêm một cái tát "Mày quả thật chán sống rồi, cô ta không tìm đến. Nhưng mày đụng thử xem, thiếu gia Mộ Dung cho mày vào ao cá sấu làm bạn với chúng nó đấy!" .
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
11 chương
25 chương
377 chương
68 chương
145 chương
12 chương