"Em cứ an tâm ở lại đây dưỡng bệnh, không ai có thể tìm được em đâu." Lăng Húc rót cho cô một ly trà, đưa đến trước mặt cô, nói. Phong Khuynh Lam ngoắc ngoắc khóe môi, nói có chút cảm kích: "Cám ơn." Lăng Húc ngồi xuống cạnh cô, lười biếng dựa vào lưng ghế sofa, nghiêng đầu nhìn cô, lẩm bẩm: "Ở trong biển, lúc tôi đến gần em, em dựa vào đâu mà liếc mắt một cái liền kết luận tôi sẽ không làm gì em? Ở trên bờ cát, tại sao em lại tin tưởng tôi sẽ không nói cho ai biết sự tồn tại của em? Ở trên bàn ăn, tại sao em lại tin tưởng tôi sẽ không bỏ thứ gì đó vào trong thức ăn?" "Nếu như tôi đoán không lầm, lúc ở sở nghiên cứu, những thứ em ăn đều được đặc biệt cho thêm thứ gì vào đó đi." Anh dừng một chút, lại nói. Phong Khuynh Lam cười cười, đáp: "Cảm giác." "Em đã từng tin tưởng sai người, mà bị đưa vào sở nghiên cứu." Lăng Húc nói không chút nể tình. Khóe miệng Phong Khuynh Lam giật giật tự giễu: "Nếu như chống lại anh tôi có phần thắng, tôi sẽ không lựa chọn cách tin tưởng vào cảm giác của mình." Lăng Húc giơ tay vuốt vuốt mái tóc vàng mềm mại của cô, dịu dàng nói: "Cảm giác của em đúng, cứ như vậy mãi mãi tin tôi. Tôi sẽ không làm tổn thương em, chỉ biết bảo vệ em thôi." "Tôi rất vui vì em đã từng bị người ta bán đứng, nhưng vẫn lựa chọn cách tin tưởng tôi." Khóe môi anh cong lên, nói. "Tôi không phải là con nít, không được vuốt tóc tôi." Phong Khuynh Lam thật sự không quen với loại động chạm thân mật này, cau mày nói. Lăng Húc ngồi thẳng người, nghiêm túc nói: "Em bao nhiêu tuổi rồi?" Phong Khuynh Lam suy nghĩ một chút, nói: "22 rồi." Cô dừng một chút, lại nói: "Trong ký ức của tôi, con trai của Lăng Diệp nhỏ hơn tôi mấy tuổi, anh vẫn chưa trưởng thành đúng không?" Lăng Húc nghe thấy năm chữ "con trai của Lăng Diệp" sắc mặt lại đen đi vài phần, lành lạnh nói: "Hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của tôi." Anh vung tay lên, nhấn mạnh: "Tuổi tác không phải là vấn đề!" Phong Khuynh Lam khẽ trợn trừng mắt lên, hỏi có chút kinh ngạc: "Hôm nay sinh nhật anh?" Lăng Húc gật đầu một cái, miệng nhếch lên tà mị, sáp lại gần cô, nói như khiêu khích: "Thế nào, em định đem mình làm quà tặng cho tôi sao?" Phong Khuynh Lam liếc mắt, lui về phía sau không để lại dấu vết, nói: "Anh nghĩ hơi nhiều rồi." "Em chính là người phụ nữ đầu tiên của tôi, cũng là người cuối cùng." Lăng Húc lại nhích tới gần hơn, nói như tuyên thệ. Phong Khuynh Lam không thích ứng lui về phía sau, nhấn mạnh: "Tôi lớn hơn anh bốn tuổi." Lăng Húc lại nhích gần lên một chút, ánh mắt như có ma thuật nhìn chằm chằm, không chớp mắt vào đôi mắt xanh xám của đối phương, nói: "Tuổi tác không phải là vấn đề." "Anh quá nhỏ." Phong Khuynh Lam lại lui về phía sau, cau mày nói. Nét mặt Lăng Húc tối sầm lại, ngay lập tức đột kích, đem Phong Khuynh Lam đang không có phòng bị đè xuống dưới, giọng nói tràn đầy nguy hiểm: "Tôi cảm thấy, tôi cần phải chứng minh mình rất ‘lớn’.” Phong Khuynh Lam quay mặt đi, tuân theo nguyên tắc địch tiến ta lùi, nói: "Không cần phải chứng minh, anh rất lớn, trừ số tuổi ra, chỗ nào cũng rất lớn." Lăng Húc cúi đầu liếm liếm cái tai phải đang bày ra trước mặt mình, khi nhìn đến lỗ tai của cô thì sững sờ, gương mặt và cổ chuyển sang đỏ với khí thế sét đánh không kịp bưng tai. "Anh ép làm tôi rất cực khổ." Phong Khuynh Lam cố gắng không để ý đến cảm giác lòng như bị lông vũ phất qua, đưa tay đẩy lồng ngực của anh, nói. Rốt cuộc vẫn là lo lắng cho cơ thể của cô, Lăng Húc đè xuống vật nam tính đang chộn rộn, rịch rịch trong cơ thể, đứng dậy tiện thể kéo cô lên, nói: "Em tùy tiện lấy cái gì mà dùng, tôi đi tắm." Nói xong, anh sải bước rời khỏi phòng khách. Nhìn bóng lưng của anh, một lần nữa Phong Khuynh Lam lại chìm trong nỗi ngờ vực. Cho dù anh ta có dùng sức mạnh với mình, thì mình cũng chẳng thể làm gì được, thế nhưng anh ta lại chọn cách đi tắm nước lạnh, đây là thế nào? Chẳng lẽ anh ta thật sự thích mình? Sau một hồi, cô lắc đầu một cái, quẳng hàng ngàn ý tưởng trong lòng đi, nằm trên ghế sofa, dần dần ngủ mất. Một lúc sau, Lăng Húc thật vất vả mới bình tĩnh lại được, từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy hai cái chân thon dài trắng bóng ở trên ghế sofa màu đen, lại bi thống phát hiện ra vật nam tính của mình đã ngóc đầu dậy. Anh bất đắc dĩ thở dài một cái, tiến đến nhẹ nhàng ôm ngang người cô lên, đi về phía phòng ngủ chính trên tầng. Đặt người kia xuống giường, đắp kín chăn cho cô, anh lại đi vào phòng tắm lần nữa. Sáng ngày hôm sau, lúc Phong Khuynh Lam tỉnh dậy, trong phòng ngủ đã không thấy bóng dáng Lăng Húc đâu, cô tung chăn ra, có chút bất ngờ khi phát hiện trên người mình mặc một chiếc váy ngủ băng tơ tằm màu đỏ. Cô nhếch nhếch khóe môi, tập trung tinh thần cao độ, hai tay từ từ nắm chặt thành quyền, bầu không khí di động tăng lên, tạo thành một cỗ gió mạnh, xoay tròn vây quanh cô với tốc độ cao. Một phút sau, cô buông lỏng hai tay, gió dần dần tiêu tán. Cô đi xuống giường, kéo chiếc rèm cửa màu vàng nhạt chấm đất ra, nhất thời ánh mặt trời dịu dàng chiếu vào. Nhìn cảnh biển bên ngoài cửa sổ, cô nhanh chóng phán đoán ra vị trí hiện tại của mình. Phong Khuynh Lam mải mê với phong cảnh bên ngoài, hai tay dính vào trên cửa sổ sát đất, chỉ cần nghỉ ngơi một ngày một đêm nữa, cô có thể rời khỏi đây rồi. "Đã tỉnh rồi sao? Đánh răng chưa?" Lăng Húc bê bữa sáng đi vào, thấy cô đứng ở trước cửa sổ, liền hỏi. Phong Khuynh Lam nghe tiếng nói quay đầu lại, thấy anh đang bưng đồ ăn, hỏi: "Cho tôi?" "Ừ, tôi ăn rồi." Lăng Húc đặt cái khay lên trên chiếc bàn nhỏ bằng gỗ thật cách đó không xa, đáp. Phong Khuynh Lam nhìn anh hồi lâu, nói: "Tôi đi đánh răng." Không biết tại sao, bóng lưng rời đi của cô nhìn có chút hoảng hốt. "Cơ thể đã khỏe mạnh hơn chút nào chưa?" Lăng Húc lặng lẽ, không có tiếng động đi tới sau lưng cô, hai tay vòng chắc qua chiếc eo thon chưa đầy một nắm của cô, nhìn người đang cúi đầu đánh răng trong gương, hỏi. Cơ thể Phong Khuynh Lam cứng đờ, có chút không được tự nhiên xê dịch cơ thể ra. "Cô gái, đây là em đang châm lửa." Lăng Húc giữ chặt người cô, cảnh cáo. Sắc mặt Phong Khuynh Lam hơi đỏ lên, bởi vì cô cảm thấy cơ thể đối phương đã biến hóa. Cô nhổ bọt màu trắng trong miệng ra, ngẩng đầu nhìn người đàn ông trong gương, nói: "Anh đừng ôm……. Tôi không quen." Lăng Húc vẫn không nhúc nhích, lơ đễnh đáp: "Anh ôm mấy lần, em sẽ thành thói quen." Phong Khuynh Lam không nói gì nữa, cụp mắt xuống tiếp tục đánh răng. Anh ta đã không muốn buông tay, mình giãy giụa cũng chỉ là tự chuốc khổ vào thân. Mấy năm này, cô đã học được cách, làm thế nào mới có thể để cho mình sống được tốt hơn. Lúc không nắm được phần thắng, chọn cách thuận theo để thu được lợi ích lớn nhất cho mình, đồng thời có thể làm đối phương lơ là, tạo được cho chính mình cơ hội thoát ra khỏi sự khống chế của người khác. Lăng Húc thấy cô không nói gì, khóe môi khẽ nâng thành đường cong đẹp mắt, đôi tay được voi đòi tiên vuốt ve trên eo cô. Phong Khuynh Lam không nhịn được uốn éo người, muốn thoát khỏi sự đụng chạm của anh. Cô cố tình di chuyển về phía nào thì hai tay người sau lưng lại di chuyển về phía đó. Đánh răng xong, cô dùng hai tay chia nhau giữ hai cổ tay trợ thủ đắc lực của anh, vừa kéo chúng ra ngoài, vừa nói: "Rất nhột, đừng chạm vào." Đôi môi đỏ mọng của Lăng Húc khẽ mở, phun ra một chữ: "Không." Phong Khuynh Lam phát hiện, sức lực của mình đã bị hao tổn hết sạch mà vẫn không thể di dịch được tay anh ra chút nào, sáng suốt lựa chọn cách buông tha, lại nói: "Anh lùi về phía sau một chút." Đôi môi đỏ mọng của Lăng Húc khẽ mở, lại phun ra một chữ: "Không." ". . . . . ." Phong Khuynh Lam không biết làm thế nào, đành mở vòi hoa sen, mặc kệ người kia dán sát vào người mình, cúi xuống dùng hai tay vốc nước, hắt lên trên mặt. Lăng Húc thở hổn hển, trong giọng nói trầm thấp pha lẫn lửa dục: "Thật cứ muốn như vậy mà ăn em." Phong Khuynh Lam không để ý đến câu nói của anh, đứng thẳng người, cầm lấy khăn lông khô, lau lau mặt, nói: "Tôi muốn đi ra ngoài ăn sáng." Lăng Húc buông một tay ra, đi đến ngang người cô, ôm cô đi ra ngoài. Ngồi trên chiếc ghế sofa bên cạnh chiếc bàn tròn, Lăng Húc nhanh tay cầm cái muỗng lên, múc một thìa cháo vẫn còn bốc hơi nóng đưa lên môi thổi thổi, đút cho cô. Phong Khuynh Lam đưa tay muốn đón lấy cái muỗng trong tay anh, nói: "Tôi tự ăn được." Lăng Húc dùng cái tay còn lại, giữ hai tay của cô, nói: "Há miệng." Phong Khuynh Lam nhìn anh một cái, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn mở đôi môi đỏ mọng, đầy đặn ra. Động tác cho ăn của Lăng Húc rất thuần thục, khiến cho cô lại tò mò về gia đình của anh lần nữa. "Anh buông tay tôi ra, tôi không tranh muỗng nữa." Phong Khuynh Lam thỏa hiệp. Khóe môi Lăng Húc nâng lên, buông hai tay cô ra, dùng giọng trầm thấp, tuyệt đẹp nói: "Em nên thức thời như thế từ sớm." Rất nhanh đã nhìn thấy đáy của bát cháo, anh đem thìa cháo cuối cùng đút vào trong miệng mình, sau đó bất thình lình đưa tay kéo cô đến trước người mình, chụp được đôi môi mọng nước của cô, không chút do dự hôn lên. Thừa lúc cô vì kinh ngạc mà khẽ nhếch môi, hơi thở mùi đàn hương từ trong miệng tản ra, anh đưa cháo vào trong miệng cô, nhân tiện dùng cái lưỡi linh hoạt càn quét một vòng khắp lãnh địa của cô. Trước khi đối phương có hành động khác, Lăng Húc thu chiếc lưỡi của mình lại, vẫn chưa thỏa mãn đưa ra lời bình: "Vị rất ngon." ". . . . . ." Phong Khuynh Lam bực mình nhìn anh, khuôn mặt ửng hồng. Lăng Húc nhíu mày, nghiêm túc hỏi: "Vẫn còn muốn nữa?"