-Em lấy được cái này từ chỗ Trần Gia Khánh?- Hoàng Đăng chau mày nhìn vào tập giấy trên bàn, nóng ruột lật nhanh từng trang. -Đúng vậy- Hoàng Quỳnh xác nhận- anh còn nhớ em từng nói gì không? Không có tiếng đáp lại, Phong Hoàng Đăng vẫn không ngẩng đầu lên nhìn em gái. -Bố gánh hết tội trạng cho chúng ta- cô nổi nóng cầm từng tập giấy quăng đến trước mặt Hoàng Đăng – Hắc mã, Đinh phái, Sắc bang, Tấn sẹo,…tất cả đều chỉ ra rằng Phong Tú là người ra tay- khuôn mặt cô đanh lại dữ dằn nhưng nước mắt lại không nghe lời tuôn ra. Hoàng Đăng thở dài, thả mình xuống sofa. -Sợ rằng không chỉ Trần Gia Khánh, phía công an cũng có những bằng chứng này. Đây là cách bảo vệ của bố? Là cách bố bảo vệ những đứa con không biết nghe lời? Con hiểu, con vô cùng hiểu mong muốn của bố là gì. Làm sao con không hiểu cái ánh mắt bất lực đau đớn của bố khi con ra tay chém trọng thương cha con Hắc mã? Thế nhưng con vẫn cứ tiếp tục. Đinh phái rồi đến Sắc bang, còn bày mưu với con gái Thủ tướng, ném đá làm các quan chức cấp cao đấu đá lẫn nhau. Hơn cả việc trả thù cho mẹ, mỗi khi nghĩ đến người con gái ấy, nghĩ đến Hoàng Quỳnh, con nổi điên với cuộc đời này, bất chấp niềm mong mỏi của bố, con muốn ra tay tàn sát tất cả. Dù bây giờ bố có nhận hết tội trạng thay con, nhưng máu tươi đã nhuộm đẫm bàn tay con rồi. -Em sẽ nghiên cứu chỗ này, rồi tìm cách dựng chứng cứ giả để bố trắng án. Hoàng Quỳnh ngồi xuống ghế đối diện, ánh mắt kiên định nhìn chằm chằm người trước mặt. -Sao lại nhìn anh như thế? -Quyết định của anh như thế nào? Tiếp tục hay là từ bỏ? Hoàng Đăng nhả ra một nụ cười: -Em nghĩ dừng bây giờ có ích lợi gì ư? Chính anh đã dập tắt hy vọng của bố, anh không thể là đứa con trai bình thường như ông ấy mong đợi. -Vậy anh định làm gì? -Võ gia sụp đổ là chuyện sớm chiều, anh sẽ làm cho Phong gia ngày càng lớn mạnh. Hoàng Quỳnh không nói gì, tay nắm chặt tập giấy, mắt nhìn vào khoảng không vô định. Cô cũng nghĩ tất cả bọn họ đều đã đi quá mức để có thể dừng lại. Phong Tú bố cô dù không có Trần Gia Khánh thì vẫn là lão đại hắc đạo tàn nhẫn chốn giang hồ, gánh vác Phong gia, bóp nát bao nhiêu sinh mạng để Phong gia tồn tại và lớn mạnh. Phong Hoàng Đăng vì thương tâm mới trở nên độc ác, vì mất mát mới biến thành kẻ điên. Anh ấy từng sống như một người bình thường, rồi nhận ra rằng lương thiện quá cũng là một cái tội. Bây giờ, anh ấy là người tiếp quản Phong gia. Dù thời gian quay lại cũng không có tác dụng gì. Ngay từ khoảnh khắc Phong Tú phải lòng Dương Hoàng Anh, mọi thứ đều đã được an bài như vậy. Hoàng Thiên Đạt, Lâm Hoàng Huy, Trần Gia Anh, Trần Thiên Hoà, Mộc Thanh, Phong Mỹ, Phong Quý, Dương Triệu Quân,…đều vô tình bị cuốn vào định mệnh ấy. Những con người trẻ tuổi đó thì có tội lỗi gì. Tất cả đều khởi nguồn từ tình yêu đẹp bất chấp của con người ngờ nghệch có tên Phong Tú. Lão đại hắc đạo suy cho cùng cũng chỉ cái lá xoay tròn trong vòng quay định mệnh, có thể tuỳ tiện rút đi sinh mạng của bất cứ ai, lại không thể đoán định chính cuộc đời của mình. -Quỳnh- Hoàng Đăng lên tiếng- chuyện của bố, nhờ em. Giọng nói trầm mặc của anh làm cô suýt bật khóc. Anh nhìn cô cười an ủi, cô luống cuống quay đi. Cộc cộc cộc. Hoàng Đăng nhìn về phía cửa, trả lời: -Vào đi. Người bước vào là Phong Mỹ. -Có chuyện này…- Phong Mỹ nhìn hai người trong phòng- …tôi không tìm thấy chú Hoà. Phong Hoàng Đăng hơi ngạc nhiên. Dương Hoà từng là cánh tay phải đắc lực của Phong Tú, trước kia được ông chủ Dương gia đích thân đào tạo, là người văn võ song toàn. Đồng hành cùng Phong Tú qua các biến cố, đưa Phong gia thành vua hắc đạo, dạy dỗ Hoàng Đăng và Phong Mỹ. Sau đó ông ấy rời khỏi Phong gia, về quê ở ẩn, mở một võ quán nhỏ, sống cuộc đời bình yên sau chừng ấy thăng trầm. -Tôi đến võ quán nhưng không gặp chú ấy, con nuôi chú ấy nói chú ấy đột ngột biến mất, sau một đêm không thấy người đâu- Phong Mỹ hoang mang kể lại. -Không lẽ có kẻ ám sát?- Hoàng Quỳnh ngờ vực suy đoán. -Không phải- Hoàng Đăng bác bỏ ngay- dễ gì ám sát chú ấy, không có kẻ nào điên vậy đâu. -Vậy chuyện này là sao? -Anh nghĩ là chú ấy tự rời đi- Hoàng Đăng nhíu mày- có thể bố đang làm chuyện gì mà chúng ta không biết. -Bố có bao giờ nói với chúng ta chuyện gì đâu. Bầu không khí đột nhiên im lặng, không ai mở miệng nói thêm một lời nào, mỗi người chìm đắm trong suy nghĩ riêng mình. -Phong Mỹ- Hoàng Đăng bỗng nhiên gọi giật- chuyện thu mua Võ gia em làm xong chưa? Phong Mỹ gật đầu: -Theo đúng kế hoạch. -Nhớ lên bản tin vào đúng ngày Trần Gia Khánh được thả. -Vâng. -À còn nữa, Trị An, bảo cậu ấy xâm nhập vào máy chủ quân đội, lưu ý toàn bộ vấn đề. -------------------- Hoàng Thiên Đạt dừng xe đối diện với trại tạm giam, nhìn chăm chăm vào cánh cổng sắt nặng nề. -Phong Hoàng Đăng chết tiệt, tôi đã nói với anh như vậy rồi mà còn để Trần Gia Khánh nhởn nhơ, ngay cả khi tôi tìm cách khiến ông ta bị bắt, chính kẻ điên anh còn giúp hắn ta thoát nạn. Thật không biết được anh đang nghĩ gì. Hoàng Thiên Đạt đấm mạnh vào vô lăng, mặt mày nhăn nhó vì tức giận. Một chiếc xe đỗ xịch trước trại tạm giam, Trần Gia Anh bước ra, biểu cảm nôn nóng chờ đợi. Tiếng cửa sắt mở ra nặng nề, một khe vừa đủ cho người bước qua. Trần Gia Khánh cuối cùng cũng xuất hiện, ông ta mặc bộ đồ của hôm bị bắt, da mặt hơi xanh xao nhưng không hề sợ sệt. Ông ta vẫn là Trần Gia Khánh với đôi mắt bí hiểm thâm sâu. -Bố- Trần Gia Anh vội vàng chạy lại. Trần Gia Khánh khẽ mỉm cười, vỗ vỗ vai con gái. -Ừ. -Bố lên xe đi. Trần Gia Anh nắm chặt vô lăng bằng đôi bàn tay run rẩy, thỉnh thoảng liếc nhìn sang người bên cạnh. -Mẹ bận một số việc nên không đến được, bố đừng… -Đưa bố mượn điện thoại- Trần Gia Khánh ngắt lời. -Vâng. Ông ta đón lấy điện thoại từ tay con gái, nóng lòng vào web. Gần một tháng tạm giam, ông ta bị phong toả tất cả tin tức. Tạ Khải vốn dĩ đã đổi chủ, còn thằng nhóc phó giám đốc lại nguyên tắc một cách cứng nhắc, Chủ tịch Hội nhà báo không nhận được một sự đối đãi đặc biệt nào. Cái làm ông ta lo lắng nhất là, không thể liên lạc được với ngài Thủ tướng, nhưng kết quả điều tra lại hoàn toàn đứng về phía ông, chưa hết hạn điều tra đã được thả. -Cái gì?- Trần Gia Khánh quát lên- Võ gia sụp đổ? Trần Gia Anh giật mình, cơ thể bất giác run run. -Võ Tú Hân, Võ Tú Hân- vừa lẩm bẩm ông ta vừa lướt tìm trên điện thoại. -Alo? -Bà nói rõ cho tôi nghe xem, chuyện gì đã xảy ra- ông ta gằn từng tiếng, khuôn mặt đỏ dừ. -Là ông sao? -Nói nhanh. -Tôi còn có thể làm gì được, đã nhờ đến luật sư giỏi nhất rồi, tập đoàn cũng không giữ được mà gặp ông cũng không gặp được. -Nhưng không thể nhanh đến như vậy. -Mọi đối tác đều quay lưng, cổ phiếu xuống dốc, giấy tờ sổ sách rối như tơ vò. -Còn Boholand? Là toà nhà cao nhất thành phố với lối kiến trúc độc đáo vượt bậc, trở thành biểu tượng du lịch của thành phố. Toà nhà cao 79 tầng, do Võ gia làm chủ. -Bán rồi. -Bán? Bà điên hả? -Ông nghĩ tôi muốn lắm sao? -Bán cho ai? -Empty sea. -Trời đất, đó là tập đoàn trá hình của Phong gia. Tâm huyết cả một đời của Trần Gia Khánh, cuối cùng lại rơi vào tay Phong Tú. Thật trớ trêu, thật tàn nhẫn. -Còn nữa, có thể phải bán khu phố Green để đền bù tiền hợp đồng. -Không cần- Trần Gia Khánh mạnh miệng- tôi vẫn còn một công ty bất động sản, không đến mức thiếu tiền vậy đâu. -Công ty bất động sản? Sao tôi không biết? -Bà biết để làm gì? Để phá nát nó ư? -Đồ điên. -Về nhà ngay cho tôi, cấm đem thứ gì đi bán nữa. Trần Gia Khánh thả điện thoại xuống ghế xe, đổ người về phía sau mệt mỏi. Mọi chuyện lệch hoàn toàn so với kế hoạch ban đầu. Tập đoàn Võ gia là nguồn lợi kinh tế chính của Trần Gia Khánh, là vốn liếng để nâng cao địa vị xã hội, mua chuộc quan chức. Phong gia lại nhân lúc hắn ta bị bắt, nhanh chóng đánh sập rồi thu mua, doạ Võ Tú Hân lá gan chuột nhắt một phen sợ xanh mặt phải bán tháo bán đổ tài sản. Mà Phong Tú, tất nhiên là chẳng chịu dừng ở bước này đâu. Ông ta còn làm ra chuyện gì nữa? Thật khiến người ta hoang mang. -Hả…- Trần Gia Khánh bỗng nhiên bật dậy, chụp nhanh điện thoại- …sao không liên lạc được thế này, tiền đã cọc trước một nửa. Lô hàng kia thế nào rồi? Số tiền cọc đó quả thật không hề ít. Phía bên kia vì không có người nhận nên chuyển lại về nước? Hay có thể rơi vào tay người nào khác không? -Alo alo- Trần Gia Khánh dường như không thể giữ nổi bình tĩnh- lô hàng đó đã nhận chưa?- là bang hắc đạo Thái Lan ông ta thuê để hộ tống đi nhận lô vũ khí đó. -Nhận rồi, chính ông là người trực tiếp nhận sao bây giờ còn hỏi? -Tao nhận?- Trần Gia Khánh không tin vào tai mình- tụi mày bị điên rồi ư? Ngày nhận hàng theo giao hẹn, lúc đó ông ta vẫn còn ở trại tạm giam. -Chính mày nhận, thằng điên- phía đầu dây bên kia cũng bị chọc giận mà điên tiết chửi thề. -Không thể nào. Khuôn mặt Trần Gia Khánh méo xệch nhăn nhó, tay vô thức bóp chặt điện thoại. Lô vũ khí đó đã rơi vào tay Phong Tú? Có được lô hàng đó, Phong gia như hổ mọc thêm cánh. Còn đám người kia nữa, có đến theo đúng lịch hẹn không? -Bố- Trần Gia Anh khẽ gọi. -Hả? -Con… Trần Gia Anh ấp úng, cô có rất nhiều chuyện muốn nói rõ, rằng chính cô là người gài máy ghi âm, những bức tranh Dương Hoàng Anh treo khắp căn phòng bí mật, và một người đàn ông trên phố giống y hệt bố cô,… Nhưng cô không biết bắt đầu từ đâu, không biết giải thích thế nào, cũng không biết mình có chấp nhận được sự thật không. Mọi chuyện cứ như là một lời nói dối. -Không có gì. -Đừng lo lắng. Đó là người bố Trần Gia Anh yêu thương và tự hào suốt hai lăm năm qua. Tổng biên tập tờ báo uy tín, cai quản hoạt động kinh doanh của tập đoàn, tôn trọng ước mơ của cô, đồng hành bên cô cả trên giường bệnh. Cho đến một ngày đứa em cùng cha khác mẹ của cô xuất hiện, nói với cô rằng người bố ấy nhẫn tâm giết hại một đứa bé sơ sinh, bày mưu tính kế để dành lấy vợ người khác, gây nên cảnh tượng chém giết máu đỏ dòng sông. Cô không còn biết tin vào điều gì, ngay cả người bố bên cạnh suốt hai lăm năm cũng có thể mang bộ mặt giả dối. Giờ đây tập đoàn Võ gia không còn, chức vị lung lay, cô đọc được trong đôi mắt khô khốc đó một niềm khao khát lật tung tất cả để trả thù. -Bố, con muốn đi du học. Trần Gia Khánh nhìn qua con gái, nhíu mày. -Đột ngột vậy ư? Cô im lặng. -Ừ nhưng mà cũng tốt- Trần Gia Khánh gật gù, để Trần Gia Anh ra nước ngoài lúc này là cách bảo vệ an toàn nhất, không thể để con gái bị cuốn vào cuộc chiến không khoan nhượng này- con định đến nước nào? -Nước Ý. -Được rồi, bố sẽ giúp con sắp xếp mọi chuyện. Phải rời đi thôi, đúng vậy, Trần Gia Anh, cùng mẹ đi xa khỏi đây, bỏ lại người cha không chịu dừng tay ấy, cùng đứa em trai không phải tự nhiên mà xuất hiện kia nữa. Bỏ Lâm Hoàng Huy. Bỏ mọi cố chấp tạp niệm. Những gì không vui vẻ cứ đóng gói lại chốn này và rời đi. Ai cũng phải tự chịu trách nhiệm lấy cuộc đời của chính mình. Trần Gia Khánh khe khẽ thở dài. -Qua đó con hãy sống thật tốt. Đi đi, con gái. Lòng tham của bố, hận thù của bố, nỗi đau của bố, bố không muốn cuốn con vào vòng xoay đó. Con là sự tốt đẹp duy nhất còn lại trong cuộc đời bố. Bố không hề muốn dừng tay, bố sẽ chơi đến cùng, bố sẽ thắng Phong Tú, sau tất cả bố sẽ là người ngạo nghễ nở nụ cười chiến thắng. Con khác bố, con quá lương thiện. Thậm chí con còn dang tay chấp nhận Trần Thiên Hoà. Ở lại đây, con sẽ chỉ tổn thương và mất mát. Ai cũng có thể hận bố. Cả thế giới này có thể nguyền rủa bố. Nhưng còn con, xin con, đừng ghét bố. Vì với con bố chưa một giây phút giả dối, bố làm mọi thứ tốt đẹp nhất cho con. Sao bố có thể không nhận ra chứ, ánh mắt của con đang thay đổi. Và bố nghĩ hẳn là con đã biết được điều gì. -Nhất định phải sống thật tốt. Buồn cười làm sao, đó là suy nghĩ của người đã ra tay giết cả đứa bé vừa mới lọt lòng mẹ. Trước khi làm một người bố tốt, chẳng phải là nên làm một con người tốt đã sao? -------------- P/s: Truyện này có 20 chương. Rất cảm ơn các bạn đã đọc. Mình sẽ cố gắng thật nhiều ^^