Giang Thải Nguyệt lẳng lặng đứng ở một bên quan sát kĩ nghệ pha trà cao siêu của Thu, đáng tiếc, trừ kính nể, nàng chẳng hiểu chút gì về trà nghệ. Một lát sau, rất nhiều bọt nước nổi lên, hương trà nồng đậm tản ra bốn phía. Trần Danh Thu cẩn thận gạt hết bọt, rồi rót trà vào trong chén, đưa đến trước mặt Giang Thải Nguyệt “Uống ngon” Một hơi uống cạn nước trà màu xanh biếc trong chén trà nhỏ, Giang Thải Nguyệt ngẩng đầu tán thưởng. Lúc nhìn lại, Trần Danh Thu đang nâng chén, hơi hơi mỉm cười, trong mắt lộ ra nét trào phúng đầy thiện ý. Uống trà, trước tiên phải thưởng thức mùi hương, nào có uống cạn một hơi như nàng? ‘Lư sơn vân vụ’ quý báu như thế, mà chỉ đổi được hai chữ bình phẩm ‘uống ngon’. Nàng quả thật vô cùng khác biệt với Ấu Tình ‘tri thư đạt lí’ (có tri thức, biết lễ nghĩa), tinh thông thi văn a. Thu thầm nghĩ. Giang Thải Nguyệt không khỏi đỏ mặt, chẳng lẽ vừa rồi mình đã tự làm xấu mặt sao? Nàng đâu biết pha trà là một môn học đối với người hán, ngay cả uống trà cũng cần phải chú ý rất nhiều. Thuở nhỏ nàng sống ở quan ngoại (ngoài biên giới), không được đọc nhiều sách, miễn cưỡng chỉ biết được vài chữ, cưỡi ngựa săn thú còn ứng phó được, những chuyện liên quan đến học vấn thì nàng đành chịu. Như nhìn thấu tâm sự của nàng, Trần Danh Thu mỉm cười: “Uống trà, chỉ cần thoải mái là tốt rồi, không có gì đáng để ý đâu. Nếu là ngày xưa, Giang Thải Nguyệt sẽ không quan tâm đến loại học vấn này, nhưng ở trước mặt người nam tử văn nhã nọ, không biết vì sao nàng lại không muốn bị đối phương coi thường. Đột nhiên, có một sức mạnh không biết từ đâu ra sinh ra, thôi thúc nàng lấy dũng nói lớn: “Không được, ta muốn học, học nếm trà, còn muốn học pha trà, ngươi… dạy ta được không?” “Ngày mai giờ này ở đây, ta chờ ngươi” Tuy kinh ngạc trước sự to gan của người thiếu nữ Hiệp Hách hoàn toàn khác biệt với nữ tử người Hán, nhưng từ tận đáy lòng Trần Danh Thu vẫn khát vọng được gặp lại vị nữ tử giống hệt Ấu Tình này. Im lặng thu dọn dụng cụ pha trà, nhưng đối diện với đôi mắt tràn đầy chờ mong  của Thải Nguyệt, y không khỏi thốt ra một lời hẹn. Ngay sau đó, nét mừng rỡ hiện lên khuôn mặt của Thải Nguyệt. — Khi Hiên Viên Kính xử lí xong chính vụ, thì đã là chạng vạng. Thái giám sau lưng cật lực bê một chồng tấu chương dày đi theo hắn, nhưng Hiên Viên Kính lại không chút cảm thông mà bước nhanh về phía chỗ ở của Thu, bất tri bất giác, bước đi dần dần biến thành bước chạy. Chẳng qua chỉ mới chia lìa một ngày, mà hắn đã cảm thấy như cách ba thu. Lúc trước có lúc cãi nhau với Thu, cả một tháng ròng không gặp, rốt cục hắn đã vượt qua bằng cách nào? Mọi người đều nói tình yêu sẽ phai nhạt dần theo thời gian, nhưng tại sao bản thân lại cảm thấy phần cảm tình này giống một bình rượu ngon lâu năm, càng tỏa ra hương thơm khó bỏ? Lúc bước vào phòng, thì thấy Thu đang tựa vào khung cửa sổ, ngẩn người nhìn cảnh sắc phương xa. Trong ánh mắt, khóe môi, nhưng không ngăn nổi chút mỉm cười thanh nhã. Vài tia nắng mặt trời sót lại khi mặt trời lặn chiếu lên người y, như phủ thêm một lớp áo khoác vàng rực đẹp dịu dàng. Hiên Viên Kính không mở miệng gọi y, mà tìm một chiếc ghế trong góc phòng ngồi xuống, lẳng lặng nhìn, xa xa nhìn. Hắn biết, đôi lúc hắn đến, cũng sẽ gặp được thời điểm tâm trạng của Thu tốt hơn, nhưng chỉ cần vừa thấy hắn, tâm trạng tốt sẽ lập tức tan thành mây khói, ánh mắt dành cho hắn, vĩnh viễn sắc lạnh như băng. Đúng lúc này, tên thái giám bị hắn vứt lại phía sau bê tấu chương chạy đến, lúc bước qua bậc cửa, chân hắn bị vấp, thế là té ngã, tấu chương trong tay văng đầy đất. Sự yên tĩnh ấm ám hiếm có đột nhiên bị phá hỏng, Hiên Viên Kính nhíu mày, tỏ vẻ sắp nổi giận. Thái giám biết đã đâm đầu vào đại họa, hoảng sợ co rúm lại trên mặt đất, trừ tiếng răng va cầm cập vào nhau thì không nói được gì khác. Cơn giận của hoàng thượng ai ai cũng biết, đối với những chuyện có liên quan đến Trần vương gia thì càng bạo ngược dị thường. Đúng lúc này, Trần Danh Thu lại quay đầu sang, nhìn đống lộn xộn trên đất, nhưng không nói gì, ngược lại quay sang Hiên Viên Kính khẽ nói một câu: “Ngươi đến rồi” Chỉ một câu nhẹ nhàng, lại khiến Hiên Viên Kính nhất thời hóa đá không thể động đậy. Y nói ‘ngươi đến rồi’, là nói với ta, nói với ta! Không phải ‘ngươi đến làm gì’, cũng không phải ‘cút ra ngoài cho ta’, mà là nhỏ nhẹ một câu ‘ngươi đến rồi!’ Một luồng hơi ấm nhẹ nhàng tràn vào tim hắn, đối diện với vẻ mặt bình thản của Thu, Hiên Viên Kính toét miệng cười ngây ngô. Đã bao lâu rồi, hắn chưa từng được Thu nhìn thẳng vào mắt, nói ôn hòa dù chỉ một câu? Thật sự đã rất lâu rất lâu, lâu đến nỗi hắn mỗi ngày lo lắng bất an khó kiềm chế. Trước khi gặp gỡ Trần Danh Thu, hắn nhiệt tình hiếu động, lại chưa từng tàn ác bạo ngược như thế này, nhưng trong những ngày đêm chờ không được nụ cười của y, con người trước kia của hắn từng chút từng chút biến mất, còn lại, là con người không thời khắc nào không chiến đấu với kẻ địch không tên. Bị Thu tổn thương, sau đó tổn thương Thu, cuối cùng làm bản thân càng đau đớn, hắn cứ tưởng những ngày tháng như vậy vĩnh viễn sẽ không kết thúc… “Ngươi ngây ngốc gì vậy? Bộ dáng vốn đã rất ngốc rồi, xin ngươi đừng làm vẻ mặt ngu ngốc này nữa” Thu bĩu môi, đóng cửa sổ lại, ngăn nắng chiều màu vàng ở ngoài phòng. “Không, không có gì…. Chỉ là… Không phải….” Trong ánh mắt bao hàm sự châm chọc của Thu, đã không thấy nét lạnh lùng đáng sợ ngày xưa. Không phải là ánh mắt vô ưu vô lo khi mới gặp lúc y mười sáu tuổi ở kinh thành, không phải là ánh mắt tràn đầy đau đớn vì thất tình và phản bội khi gặp lại ở Hứa Châu, không phải là ánh mắt tràn ngập hận thù và sát khí khi hắn vây binh Từ Châu, cũng không phải ánh mắt tràn ngập hủy diệt khi bị giam cầm ở bên cạnh hắn. Trong mắt y, bớt đi một phần trống rỗng, nhiều thêm một phần linh động, bớt đi một phần trầm trọng, nhiều thêm một phần thoải mái Tại một thời điểm mà hắn không biết, Trần Danh Thu đã từ từ thay đổi, như một dòng sông băng ngàn năm cuối cùng đã xuất hiện gió xuân ấm áp, đang từng chút từng chút cởi bỏ lớp áo khoác cứng rắn lạnh lẽo. Thay đổi như vậy, ngay cả bản thân Trần Danh Thu cũng chưa chú ý thấy, mà Hiên Viên Kính sinh ra đã có trực giác của dã thú, là người đầu tiên vui sướng phát hiện ra, tuy rằng hắn còn chưa biết sự thay đổi này từ đâu mà đến. Hắn hiện tại, đang vì một chút thay đổi nhỏ nhoi mà đắm chìm trong vui sướng. “Ta đói” “À, à…” Hiên Viên Kính vô thức gật đầu, nhưng căn bản không nghe Trần Danh Thu đang nói gì Trần Danh Thu nhăn mày, chẳng lẽ tên hoàng đế ngốc nghếch chết tiệt này đã quên rồi? Rõ ràng hắn nói là muốn ăn tối với y, thế cho nên y để bụng đói meo, chỉ bởi vì hắn chậm chạm chưa đến, các thái giám cũng không dám dọn cơm lên cho y. Trần Danh Thu hừ một tiếng, không thèm để ý đến tên Hiên Viên Kính không ngừng cười ngây ngô kia nữa, ngược lại dặn dò hạ nhân bưng cơm chiều lên. Một bàn đồ ăn đủ màu sắc hương vị được dọn lên, lúc quay đầu nhìn, thì Hiên Viên Kính vẫn còn ngồi ở chỗ lúc nãy, cười ngốc nghếch. “Thần kinh” Nhẹ nhàng mắng một câu, Trần Danh Thu không gọi hắn, cầm lấy bát đũa, bắt đầu ăn cơm Trần Danh Thu luôn tự xưng là thông minh, lại đọc đủ thi thư, nhưng lúc này y hoàn toàn đoán không ra tại sao Hiên Viên Kính cao hứng, tuy rằng người khởi xướng rõ ràng là y…