Cảm xúc màu đen dần dần đọng lại trong mắt Trần Danh Thu, càng lúc càng thâm. Nhưng trong giây lát, một luồng sáng trắng đột nhiên lóe lên trước mắt, hình ảnh những sợi tóc đen trong tay Chước Nhiên từ từ rơi xuống lại tái hiện rõ ràng trong đầu. “Thiên hạ của người Hán đã mất, người Hiệp Hách đã định sẽ giữ vững được thiên hạ. Tất cả, đều do ngươi gây ra, nay nếu ngươi đang ở bên cạnh đế vương, Chước Nhiên cầu ngươi làm thêm vài chuyện cho bách tính trong thiên hạ, cũng coi như bồi thường cho ta” Chước Nhiên cầu ngươi làm thêm vài chuyện cho bách tính trong thiên hạ Chước Nhiên cầu ngươi… Giọng nói đó không ngừng quanh quẩn trong tai, y cắn chặt môi dưới, màu đen ảm đạm trong mắt dần dần thối lui. Trần Danh Hạ không phải là một đệ đệ tốt, nhưng lại là một thừa tướng tài đức. Không có hắn phụ tá, một kẻ không biết gì về chính sự như Hiên Viên Kính sao có thể sắp xếp triều chính đâu vào đấy như bây giờ? Y hít sâu một hơi, nén lại sát khí. Dùng bộ pháp thong thả mà kiên định, y bước xuống ngự đài, đi đến bên người Trần Danh Hạ, khom lưng, một tay nâng cằm của hắn, ép đối phương nhìn thẳng vào y. “Tâm tư của ngươi, ta hiểu. Nhưng ngươi đừng quên, về tư, ta là huynh trưởng đã nuôi nấng ngươi lớn lên; về công, ta là vương gia còn ngươi là thần tử. Đây là sự thật, ngươi có làm gì cũng không thể thay đổi. Ngươi dám bất kính đối với ta, chính là tự đẩy bản thân vào bất hiếu bất trung!” Ngữ khí bình đạm, nhưng lộ ra sự tàn nhẫn và uy hiếp đáng sợ. Tuy rằng không sợ nhìn thẳng vào đối phương, nhưng đối với lời của Trần Danh Thu, Trần Danh Hạ căn bản không thể phản bác Bỏ Trần Danh Hạ ra, Thu đứng thẳng dậy, ánh mắt ngạo nghễ mà khinh bỉ nhìn xuống các hán thần đang quỳ: “Thọ lễ của các ngươi, bổn vương nhận, dù sao đều là vật quý báu, không có món nào mà bổng lộc của các ngươi có thể mua được. Ta biết trong các ngươi có rất nhiều người khinh thường ta, không sao, Trần Danh Thu ta cũng không cần một đám tham quan ô lại kính trọng. Những thứ này đều bán đi rồi đưa vào thu nhập của quốc khố, năm nay Thiểm Bắc gặp đại hạn, toàn bộ sẽ được dùng để cứu trợ thiên tai. Những thứ cướp đoạt từ bách tính, ta sẽ trả lại không thiếu một xu. Còn danh mục quà tặng, ta sẽ thu hồi cẩn thận, sau này khi nào có thời gian, ta sẽ lấy ra từ từ tính toán” Ánh mắt lạnh như băng lướt qua những thần tử đang phủ phục trên mặt đất, lại rơi xuống những thần tử người Hiệp Hách đang đứng hai bên đại điện: “Còn lễ vật của các vị đại thần này, ta cũng sẽ ghi nhớ.” Lời nói bao hàm sự châm chọc cay độc và uy hiếp được phun ra từng chữ từng chữ, dọa mọi người cúi thấp đầu, không dám nhìn thẳng. Năm đó trên chiến trường giành thiên hạ, những kẻ trắng tay như bọn họ có thể không sợ sinh tử, chiến đấu anh dũng. Nhưng nay, ở trước mặt vinh hoa phú quý, bản tính tham sống sợ chết lại bộc phát. Chu kì này, mọi triều đại đều như thế. Trong đại điện lặng như tờ, chỉ có tiếng hít thở bị đè nén của mấy trăm người. “Đều lui xuống đi, Trần Danh Hạ ở lại” Thu phất phất tay, chúng thần lập tức nối đuôi nhau ra khỏi cửa điện. Chỉ một lát, trong đại điện yên tĩnh chỉ còn lại Hiên Viên Kính và Trần Thị huynh đệ Trần Danh Thu thò tay vào trong ngực áo, lấy ra một búi tóc đen, ném vào trong lòng Trần Danh Hạ. Đón được món ‘lễ vật’ này, hắn ngờ vực ngẩng đầu nhìn y “Đây là của Chước Nhiên. Nàng còn sống, hiện đang xuất gia tại Phổ Tế tự ở ngoài thành Thái Nguyên. Ngươi đi đón nàng đi” Trần Danh Thu vừa nói ngắn gọn, vừa xoay người ngồi trở lại bên người Hiên Viên Kính. Nghe thấy một cái tên quen thuộc, Hiên Viên Kính bắt đầu cúi đầu suy nghĩ, nhưng nhất thời không nhớ ra đã nghe ở đâu. Thần sắc mừng như điên lóe lên trong mắt Trần Danh Thu, rồi sau đó lại như sao băng chợt lóe sáng rồi tắt. Hắn lắc lắc đầu, nói: “Nếu thế, không phải rất tốt sao? Ta cần gì phải đi đón nàng? Đón về thì làm được gì? Nhất phẩm thừa tướng của Khánh vương triều sao có thể cưới một phi tử của hoàng đế tiền triều?” “Ngươi……” Trần Danh Thu kinh ngạc, nghiến răng nghiến lợi nói. Câu tiếp theo còn chưa kịp nói, lại bị Hiên Viên Kính đột nhiên vỗ tay cắt ngang: “Ai nha, ta nhớ ra rồi! Là kĩ nữ mà Trần thừa tướng năm đó thích. Hả, ngươi không thích nàng nữa sao? Sao không đi tìm nàng a?” Đối mặt với câu hỏi ngu ngốc cỡ này, cơn tức giận của Trần Danh Thu nhất thời mất đi mấy phần, ánh mắt nhìn về phía Trần Danh Hạ rõ ràng viết ‘Đừng để ý đến câu hỏi của tên ngốc đó’ Bất quá, Trần Danh Hạ luôn thích đối nghịch với y, hiển nhiên phớt lờ tin tức này, cười khổ, chuyển hướng về phía hoàng đế: “Chuyện này không liên quan đến yêu hay không yêu, vi thần hiện giờ, cũng là thân bất do kỷ a” Hiên Viên Kính trợn to mắt, hiển nhiên không hiểu, tay phải bất giác nắm chặt tay trái của Thu. Nếu yêu, tại sao có thể buông tay? Trần Danh Thu hất tay Hiên Viên Kính ra, đối phương ngay lập tức lại bò lên, như một miếng thuốc dán dính chặt trên tay gỡ không ra. Không muốn để tả thừa tướng đang quỳ ở phía dưới có cơ hội thưởng thích kịch vui, y phất phất tay phải vẫn còn tự do, nói: “Nếu thế thì thôi, dù sao Chước Nhiên nói nàng cũng không muốn gặp lại ngươi. Ngươi đi đi” Vỗ vỗ hai đầu gối đã quỳ đến tê dại, Trần Danh Hạ đứng lên. Muốn xoay người rời đi, nhưng khi nhìn thấy búi tóc trong tay, thân hình bất giác ngừng lại.Vuốt ve mái tóc trong tay, đau đớn và không đành lòng hiện trên gương mặt trẻ tuổi. Rốt cuộc, hắn đặt búi tóc lên mặt đất, khom lưng thật thấp về phía Hiên Viên Kính: “Vi thần cáo lui” Xoay người dứt khoát rời đi. Nhìn bóng lưng càng lúc càng xa của hắn, Trần Danh Thu không khỏi thở dài. Đều là rời đi, nhưng Chước Nhiên là rời xa trần thế, còn Trần Danh Hạ lại bị cuốn vào trần thế khó thoát thân. Đều là rời đi, nhưng người trước là hiểu rõ tình ái vô thường, còn người sau lại quên mất sự rung động năm nào. Hiên Viên Kính ở một bên chưa kịp phản ứng, hãy còn thì thào: “Hả, sao không lấy tóc mà đã đi rồi? Hình như hắn không thích nữ nhân đó…” Đều là những kẻ theo đuổi tình yêu năm đó, nhưng giờ đã không còn tương đồng Nghĩ đến đây, đột nhiên, Thu cảm thấy bàn tay đang siết chặt mình của Hiên Viên Kính tựa hồ cũng không đáng ghét lắm, ngược lại còn có một luồng hơi ấm từ lòng bàn tay hắn truyền đến