Mặc dù đã đồng ý với yêu cầu của Hạ Duy Chi, nhưng Hiên Viên Kính vẫn không yên tâm phái người khác đi Thái Nguyên trao đổi con tin, hận Trần Danh Thu, đại khái là nhận thức chung duy nhất của hán thần và hiệp hách thần tử trong triều. Hắn không thể cam đoan thần tử được phái đi không lén vi phạm thánh chỉ của hắn, mạo hiểm đẩy Thu vào chỗ chết. Khi đó, cho dù phái binh san bằng Thái Nguyên phủ thì còn có ý nghĩa gì? Điều hắn cần, là Thu trở về bình an! Hoàn toàn mặc kệ sự phản đối của tất cả mọi người, Hiên Viên Kính cố ý tự mình đi Thái Nguyên đón Thu về. Ngày xuất phát, nhìn lá cây khô vàng rơi khắp đất, vị hoàng đế chẳng hề có chút ‘thi tình họa ý’ và ‘cốt cách phong nhã’ nọ đột nhiên dâng lên niềm cảm thương không tên. Vị nam tử hán từng chinh chiến qua bao nhiêu trận mạc mà chưa từng sợ hãi, nay lại đột nhiên run rẩy. Bình sinh, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được thứ tình cảm tên là ‘sợ hãi’, tưởng tượng đến ngày mất đi Thu, nỗi tuyệt vọng, phiền não, tình cảm u ám thoáng chốc phủ đầy tim hắn. Nếu có thể tìm lại được người yêu của hắn, hắn sẽ không phớt lờ ý muốn của y nữa, tình nguyện vĩnh viễn không chạm vào y; Hắn sẽ không để ngọn lửa ghen tị bùng cháy trong ngực, sẽ không tổn thương y tàn nhẫn như trước. Hắn có thể thành một người yêu dịu dàng, thậm chí có thể nhượng bộ, chờ đến ngày y đổi ý, tựa như khi hắn giả trang thành mã phó vậy, canh giữ ở phía sau y, chỉ cần y trở về bên hắn bình an vô sự, hết thảy, hắn đều nguyện ý trả giá! “Bá bá” hai tiếng, roi ngựa vội vã quất xuống. Con ngựa của Hiên Viên Kính đã bỏ xa quân cận vệ phía sau, vội vã chạy đi. Tiếng gió gào thét bên tai, nhưng không thể rửa sạch nỗi lo lắng bất an trong lòng. Thu, Thu mà ta yêu nhất, ta sẽ đến bên ngươi. Vạn dặm giang sơn, cẩm tú sông ngòi, ta nguyện dùng hết thảy để đổi lấy sự an nguy của ngươi. Thậm chí là tính mạng của ta, sao có thể sánh bằng một sợi tóc của ngươi? Chỉ cần ngươi bình an, chỉ cần ngươi bình an, ta nguyện đánh đổi mọi thứ! Nếu không có ngươi, thì ngay cả hoàng bào trên người, ngay cả cung cấm vàng son,  ngay cả ngồi trên đỉnh triều đình, thế giới, đối với ta cũng chẳng còn ý nghĩa! Ta là tên thô lỗ chẳng đọc mấy sách vở, tâm của ngươi, ta chưa từng hiểu được! Nhưng từ nay về sau, mặc cho ngươi miệt thị ta lạnh lùng thế nào, ta cũng sẽ không tổn thương ngươi. Nỗi đau mất đi ngươi, thì ra ta căn bản không thể chịu nổi! Mười năm thì thế nào? Ta có thể chờ ngươi cả đời, cho đến khi ngươi chịu quay đầu lại nhìn ta, chẳng sợ chỉ là một cái liếc mắt. Chỉ cần ngươi bình an….Chỉ cần ngươi bình an Đáy lòng không ngừng lặp lại năm chữ ngắn ngủi này, lúc này trong lòng Hiên Viên Kính chỉ còn ẩn hiện dung nhan của người yêu. Sau khi đi liên tục ba ngày ba đêm, đoàn người đã đến được Thái Nguyên. Tại một căn lều trại được dựng tạm ở ngoài thành Thái Nguyên, hai bên bắt đầu đàm phán trong sự đề phòng lẫn nhau. Hoàng đế chỉ một lòng muốn mau mau cứu Thu về, nên chẳng hề do dự đồng ý tất cả yêu cầu của đối phương. Nhờ vậy mà Hạ Duy Chi mới hiểu ra vị hoàng tử tiền triều trong tay mình thật sự chiếm một vị trí quan trọng trong lòng đương kim thánh thượng, như chiếm được chí bảo, hắn lập tức đổi ý, đưa ra càng nhiều yêu cầu, vô sỉ đòi Hiên Viên Kính lấy nửa giang sơn ra đổi, từ nay về sau phân đôi bờ cõi cùng Khánh hoàng triều, một nam một bắc, không xâm phạm. Một tờ điều ước rất nhanh đã được tín sử giao đến tay Hiên Viên Kính, hắn cho Hiên Viên Kính năm ngày để suy nghĩ, không ngờ đối phương lại lập tức đồng ý. Sự nhượng bộ đó khiến Hạ Duy Chi lại hủy ước, hắn bắt đầu do dự, nếu là cả thiên hạ thì sao? Liệu vị đế vương trẻ tuổi dũng mãnh đó có chịu từ bỏ vì một nam sủng không? Ảo tưởng được mặc long bào, ngồi trên long ỷ, nhận sự quỳ lạy của triều thần, một chân đạp lên chúng sinh thiên hạ, nhất thời dâng lên không thể ức chế được. Con tin trong tay hắn, thật sự có giá trị đến thế sao? Nếu có, sao hắn có thể dễ dàng buông tha cơ hội đoạt được thiên hạ? Nhưng mà, thật sự có người có thể vì một nam sủng nhỏ nhoi mà từ bỏ cả thiên hạ sao? Món hời như vậy thật sự bị Hạ Duy Chi hắn ăn may vớ được sao? Yêu cầu quá đáng đó, nhỡ đâu chọc giận Hiên Viên Kính thì sao? Nếu Hiên Viên Kính không màng đến sự sống chết của con tin, phát binh Thái Nguyên, chẳng phải sẽ hại đến tính mệnh của hắn thì sao? Giãy dụa giữa lòng tham không đáy và tham sống sợ chết, hoảng sợ liên tục ba ngày, Hạ Duy Chi vẫn không thể đưa ra quyết định cuối cùng. Cuối cùng, hắn quyết định đến chỗ của Trần Danh Thu xem rõ thực hư trước đã, xem xem người trong tay mình rốt cuộc có thể đổi được bao nhiêu lợi ích. — Từ sau ngày gặp mặt, Trần Danh Thu và Chước Nhiên vẫn chưa nói với nhau câu nào. Ban ngày, hai người ở cùng một phòng, nhưng người thì im lặng đánh đàn, kẻ thì mải miết thêu hoa, thế gian phân tranh tựa hồ đều ngăn cách ở ngoài phòng. Chỉ có đương sự mới biết, vô luận là ai, đều chẳng thề bình tĩnh như lúc đầu. Tiếng gõ cửa vang lên, Hạ Duy Chi thậm thụt đi vào, đối mặt với Trần Danh Thu chưa từng nhướn mắt nhìn hắn, vẫn mặt dày cười nói: “Mấy ngày nay thân thể vương gia vẫn tốt chứ? Ẩm thực hằng ngày có chỗ nào không thích không? Chỉ cần vương gia nói một tiếng, ta sẽ gọi hạ nhân đến cho ngài răn dạy” Trần Danh Thu vẫn bình thản đánh đàn, chẳng thèm ngước mắt lên, như thể trước mắt căn bản không có cái kẻ Hạ Duy Chi. Quá trình đàm phán của hai bên mấy ngày nay, y đã sớm nghe qua, mà mục đích Hạ Duy Chi tới đây, cũng không khó đoán Hạ Duy Chi vẫn không từ bỏ hi vọng, nói tiếp: “Vương gia, hoàng thượng đã thân chinh giá lâm Thái Nguyên phủ, hiện tại người đang ở quân doanh ngoài thành. Phải nói là hoàng thượng quả thật rất coi trọng vương gia, cư nhiên tự dấn thân vào nơi nguy hiểm, có thể thấy được cân lượng của vương gia trong lòng hắn nặng cỡ nào a. Ai, Hạ mỗ thật sự hối hận lúc trước dám tự cho là thông minh, mời vương gia đến đây, cứ tưởng an bài như này có thể được diện kiến vương gia, không ngờ … hoàng thượng lại thâm tình với ngài a….” Vừa làm bộ thở dài, Hạ Duy Chi vừa cẩn thận quan sát phản ứng của Trần Danh Thu Thật ghê tởm! Kẻ tiểu nhân như thế, mà cũng vọng tưởng giành được thiên hạ, đăng cơ đại bảo! Tuy rằng rất giận, Trần Danh Thu vẫn tỏ ra bình thản, ngược lại ngẩng đầu cười: “Hạ đại nhân tại sao lại thở dài, ta mới nên chúc mừng ngài đã giành được đế vị dễ như trở bàn tay chứ” Y cố ý nở một nụ cười, mang theo ngàn vạn quyến rũ khiến người ta hoa mắt. Nhất thời, Hạ Duy Chi không khỏi tiến tới hai bước, một bàn tay không kìm được nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay trái như ngọc của Thu Trước kia chỉ lo cho sinh tử thành bại của bản thân, nên không phát hiện ra con tin trong tay cũng có một mặt xinh đẹp kinh người như vậy. Nay nghĩ đến, đứa cháu Hạ Hiểu Sanh đang bị hắn nhốt lại cố ý muốn thả cho kẻ thù này đi, cũng không khó hiểu. Mỹ nhân lạnh lùng băng giá mà lại dịu dàng xinh đẹp như thế này, cũng khó trách vô luận nam nữ đều không thể thoát khỏi sức quyến rũ của y. Trong lúc nhất thời, Hạ Duy Chi đã quên mất ý định ban đầu, mà đắm chìm trong nụ cười của Trần Danh Thu Chước Nhiên ở một bên âm thầm hoảng sợ, nụ cười này, mặc dù khác thường, nhưng nàng đã từng gặp qua! Năm đó trên Hoa mãn lâu, khi Trần Danh Thu nổi lên sát khí, trên mặt y cũng mang theo nụ cười quỷ mị rung động tâm phách này! Rồi sau đó, là cảnh tượng đao kiếm máu me khắp nơi! “Hạ đại nhân, chẳng phải ngươi muốn biết hoàng thượng có sẵn lòng từ bỏ hoàng vị vì ta hay không sao? Ngươi lại đây a, ta nói nhỏ cho ngươi nghe” Lời nói vừa dịu dàng vừa mê hoặc không nói nên lời. Nhưng Chước Nhiên lại nhìn thấy, tay phải của Trần Danh Thu, đã lặng lẽ thò vào trong ngực. Rồi sau đó, y rút tay ra khỏi ngực áo, nắm chặt trong tay, là cây trâm long phượng vàng rực nọ! Không chờ Hạ Duy Chi kịp phản ứng, ánh sáng lạnh xinh đẹp vẽ nên một đường cong hoàn mĩ, đầu trâm đã cắm phập vào trong tim hắn! Đóa hoa xinh đẹp thường thường có gai, sinh vật có độc mới có hoa văn rực rỡ! Đáng tiếc, cái giá để hiểu được đạo lý này là cái chết! Trong mắt Hạ Duy Chi, Trần Danh Thu chẳng qua chỉ là một nam sủng đã phế võ công, nên hắn chẳng bao giờ ngờ, y vẫn có thể giết người bằng một chiêu! Đến chết, ánh mắt của hắn vẫn trợn to kinh ngạc. Đế vị rõ ràng sắp đến tay, vì sao hắn lại chết vào lúc này? Trần Danh Thu khinh miệt nhìn xác chết đẫm máu kia, nụ cười lạnh lùng đọng trên gương mặt lấm máu của y. Vì sao phải giết Hạ Duy Chi? Vì không để Hiên Viên Kính bị hạng tiểu nhân này khống chế? Vì không để thiên hạ rơi tay kẻ vô sỉ này? Không, đều không phải. Trần Danh Thu khi nào từng có tình cảm cao thượng lo cho quốc gia lo cho thiên hạ đâu! Vậy vì sao phải giết hắn? Rốt cuộc, y tự tìm cho mình một lí do, Trần Danh Thu, quyết không để người khác khống chế! Trần Danh Thu giơ tay lau vết máu trên mặt, nhìn thẳng Chước Nhiên, nói: “Đi theo ta, ta làm cho Trần Danh Hạ cưới ngươi” Chước Nhiên lắc đầu: “Hắn đã cưới vợ sinh con” “Ta có thể giết nữ nhân của hắn, ngươi vẫn là duy nhất với hắn” “Nhưng hắn đã không phải là tình yêu duy nhất của ta” Cẩn thận đánh giá người nam tử trước mắt, Chước Nhiên chỉ cảm thấy buồn cười. Đã trải qua bao nhiêu năm đau khổ, nhưng y vẫn tự phụ ngạo mạn như trước. Dòng sông thời gian một khi đã chảy qua, sẽ chẳng bao giờ trở lại được điểm bắt đầu. Y sao có thể nghĩ một từ ‘giết’ đơn giản có thể dễ dàng thay đổi quá khứ? “Ngươi đang hối hận? Cho nên muốn bồi thường cho ta?” Chước Nhiên hỏi. Nhưng nàng biết, cho dù đây là sự thật, thì dựa vào tính cách của Trần Danh Thu, y cũng quyết không gật đầu thừa nhận. “Vậy ta sẽ không nhận. So với thống khổ của ta, sự hối hận của người là xứng đáng. Cứ để nó trả thù thay ta đi” Chước Nhiên cầm lấy cây kéo, trước khi Thu kịp ngăn cản, nàng đã dứt khoát cắt phăng mái tóc. Từng sợi tóc đen từ trong tay nàng rơi xuống nền đất lạnh như băng. Trần Danh Thu trơ mắt nhìn Chước Nhiên buông kéo, xoay người đi khỏi phòng, nhưng không thể giữ lại. Người ta nói, cắt đi mái tóc, cũng như chặt đứt tơ tình. Tình đã đoạn, giữ nàng lại có ích lợi gì? Sự hối hận của y, nhất định phải đeo cả đời cả kiếp rồi. “Vương gia” Đi đến trước cửa, đột nhiên, Chước Nhiên ngừng bước, cũng không quay đầu lại, mà ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh lam ngoài cửa, nói: “Thiên hạ của người hán đã mất, người hiệp hách đã định sẽ giữ vững được thiên hạ. Những điều này, vốn đều bởi ngươi mà ra, giờ ngươi đang ở bên người đế vương, Chước Nhiên cầu ngươi làm thêm chút việc cho bách tính thiên hạ, coi như là bồi thường cho ta” Nữ nhân vô lễ, mới ôn hòa với nàng được vài câu, nàng đã quên mất thân phận của mình rồi ư, dám dạy dỗ cả ta. Nhìn Chước Nhiên dần dần hòa lẫn vào bóng trời màu xanh ngoài phòng, Trần Danh Thu bỗng dưng cảm thấy ghen tị. Trói buộc của trần thế, nàng đã cắt đứt. Còn y khi nào thì mới có thể bước khỏi căn phòng nhỏ hẹp như nàng, đi vào không gian trời xanh mây trắng? Nhân thế rối rắm này, thì ra y còn không thấu triệt bằng một nữ tử thanh lâu. Chẳng lẽ, tơ tình, vẫn còn tồn tại đâu đây? Sau khi Hạ Duy Chi chết, tàn binh của hắn như rắn mất đầu, nhanh chóng đầu hàng dưới sự đe dọa của Khánh binh. Thành Thái Nguyên bị phá, Hiên Viên Kính chìm đắm trong niềm vui sướng gặp lại Thu, nên không lặp lại lệ cũ, mà cấm quan binh không được diệt thành nhiễu dân. Trần Danh Thu cũng từng đi tìm Hạ Hiểu Sinh, nhưng dường như hắn đã lặng lẽ biến mất trong đám loạn binh. Bất quá, y biết, lấy võ công của Hạ Hiểu Sanh, không có ai có thể tổn thương hắn được. Không, có lẽ gặp gỡ y đã vô tình tổn thương đến hắn rồi? Không gặp lại nữa, có lẽ đều tốt cho cả đôi bên.Không gặp lại nữa, nếu hắn đã chọn như thế, thì bản thân cần gì phải đi tìm? Từ đó về sau, Trần Danh Thu không bao giờ nghe được tin tức về Hạ Hiểu Sanh Ngày hôm sau, Trần Danh Thu theo đại quân của Hiên Viên Kính hồi kinh. Xe ngựa hoa lệ hằn lên nền đất xốp hai vết khắc thật sâu, đi thẳng một đường về phía kinh thành. Binh sĩ đi bộ, quân quan cưỡi ngựa tập hợp thành đội ngũ chỉnh tề, dùng bộ pháp chỉnh tề và thoải mái mà chỉ có kẻ chiến thắng mới có, đi trước và sau xe ngựa. Trong hành trình xóc nảy mệt nhọc này, thỉnh thoảng, Trần Danh Thu lại vén lên một góc rèm xe, hình ảnh Hiên Viên Kính cưỡi con ngựa cao to đi sát cạnh xe một tấc không rời sẽ lập tức đập vào mắt y. Cho dù không nhìn, cũng vẫn cảm nhận được động tác của Thu, hắn sẽ chuyển mặt về phía cửa xe, lộ ra một nụ cười thô lỗ mà lại hàm hậu, mặc dù người bên trong xe không thèm phản ứng mà nhanh chóng buông rèm, hắn cũng không để ý, nụ cười sáng lạn và có chút đắc ý vẫn nở trên gương mặt hắn, ngay cả vết sẹo dữ tợn chỗ khóe mắt cũng trở nên nhu hòa hơn. Trong khoảnh khắc đó, Thu cảm thấy bản thân dường như lại thấy được gã mã phó Nguyên Kính luôn bám theo y vào mùa hè nọ. Tình yêu đau khổ của hoàng đế khai quốc Khánh vương triều, lại sắp đón một đợt sóng lớn mới! Chẳng qua lúc này, hắn vừa tìm lại được người yêu, nên vẫn còn hoàn toàn chìm đắm trong hạnh phúc ngắn ngủi vừa có được.