Tinh Tinh

Chương 18

Không rõ đoạn đường phía trước, chẳng biết sẽ đi về đâu. Mỗi ngày Tần Phóng được Hình Viêm đánh thức, thu dọn xong lại lên xe anh ngồi, muốn đi đâu, đi bao xa, Tần Phóng đều không hỏi lấy một câu, Hình Viêm cũng không chủ động nói với cậu. Tần Phóng như một du khách nhắm mắt mặc người ta kéo đi, nghe theo mọi sắp xếp, đồng thời hưởng thụ cả lộ trình này, như vậy là đủ rồi. Tần Phóng là một người rất giỏi kết bạn, ném cậu vào hoàn cảnh nào cậu cũng có thể hòa nhập được, mấy ngày qua cậu đã quen phần lớn mọi người, ăn cơm, trò chuyện, đùa giỡn, nhanh chóng hòa mình vào nhóm các anh. Nếu nói Hình Viêm là một người chậm nhiệt, vậy Tần Phóng chính là một người tốc nhiệt, có những lúc Hình Viêm nghe cậu nói chuyện với người khác mà bật cười, Tần Phóng thực sự rất khác những người bạn đồng trang lứa anh từng tiếp xúc. Ban ngày trên dọc đường đi hai người cùng cảm nhận đất trời thênh thang, buổi tối tìm tạm một chỗ đặt lưng xuống ngủ, đều rất vui vẻ. Càng chạy càng xa, càng đi càng sâu, cuối cùng họ dừng ở một ngọn núi. Đây là trạm cuối cùng của họ, ngày mai bắt đầu đổi đường quay trở về. Tối hôm đó mọi người đều ngủ ở lều vải, như vậy mới là cắm trại dã ngoại thực sự. Mười mấy chiếc lều vải đặt cách nhau không quá xa, có chiếc hai, ba người chen nhau ngủ cùng, có chiếc chỉ có một người đặt lưng. Trên đường Tần Phóng mua một đống dầu thơm chia cho mọi người, cậu cũng bôi không ít lên người mình và Hình Viêm, lớn đầu rồi còn lén mua mấy cái vòng tay đuổi muỗi, bình thường ngại lấy ra, ở trong lều len lén đeo trên cổ chân của mình và Hình Viêm. “Cậu mấy tuổi rồi.” Hình Viêm co chân ngồi, nhìn Tần Phóng kéo ống quần lên đeo vòng lên chân anh. “Em trai em năm nào cũng dùng nhiều lắm,” Tần Phóng cúi đầu buồn cười, “Có tác dụng với bọn trẻ con phết, không biết hai đứa mình dùng có được không.” Trước đó hai người thay phiên nhau dùng nước trong núi để tắm qua, lúc này người vẫn còn chưa khô. Tần Phóng đeo cho Hình Viêm xong kéo ống quần anh xuống che lại, còn bảo: “Không sao đâu, nhìn bên ngoài không thấy được, không ảnh hưởng tới khí chất của anh đâu.” “Phắn đi.” Hình Viêm mắng cậu, gương mặt đong đầy ý cười, tiện tay cầm khăn đập lên vai Tần Phóng. Cảnh vật xung quanh đẹp như vậy, cứ núp mãi trong lều thì chán quá, Tần Phóng kéo cái đệm ra khỏi lều, cùng Hình Viêm nằm trên đó. Sâu râm ran kêu chim líu lo hót, trên trời lấp lánh ánh trăng sao. Cách đó không xa có mấy anh trai đang thắp đèn đánh bài, cũng có nhóm người tụm lại nhỏ giọng trò chuyện cùng nhau. Một tay Tần Phóng kê dưới đầu, tay kia đặt lên bụng mình, thoải mái ngước lên nhìn bầu trời sao. Không khí trong lành, thi thoảng gió thổi hiu hiu, cảm giác sảng khoái không có được ở chốn thành thị. “Tiêu rồi,” Tần Phóng đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nói với Hình Viêm, “Em quên chụp ảnh rồi.” “Chụp gì vậy.” Hình Viêm thuận miệng hỏi. “Tiểu Công bảo em chụp mấy bức ảnh để anh ấy đăng lên weibo.” Tần Phóng lấy điện thoại của mình ra, “Em chưa chụp được tấm nào cả.” “Không cần để ý tới cậu ta đâu.” Hình Viêm nói, “Bản thân mình còn lười chụp mà.” Tần Phóng nở nụ cười: “Dọc đường về chụp mấy bức cho anh ấy vậy.” Tần Phóng quen Hình Viêm lâu như vậy rồi, nhưng trước giờ họ chưa từng tâm sự sâu xa, mỗi lần ngồi lại chỉ nói mấy câu chuyện không đầu không cuối. Lộ trình mấy ngày qua khiến quan hệ hai người nhanh chóng được kéo gần, chí ít trong lòng Tần Phóng là vậy, cậu cảm thấy hai người họ bây giờ rất thân thiết. Tần Phóng nghiêng đầu nhìn Hình Viêm, Hình Viêm gối đầu lên balo của Tần Phóng, hờ hững lay cành lau trong tay. “Anh Viêm này.” Tần Phóng gọi anh một tiếng. Hình Viêm quay đầu lại, hai người họ đối diện với nhau. Chẳng thể đếm xuể đây là lần thứ bao nhiêu họ đối mặt với nhau rồi nữa, Tần Phóng khẽ nói, “Cảm ơn tự tại của anh.” Trong mắt hai người vương vụn trăng sáng, Hình Viêm không lên tiếng, chỉ là khóe miệng nhẹ cong lên, sau đó đưa tay ra búng đầu Tần Phóng. Động tác này của anh khiến Tần Phóng rất bất ngờ, thực ra với ai Hình Viêm cũng giữ khoảng cách, rất ít khi có động tác tiếp xúc với người khác. Động tác này đổi lại thành người khác có lẽ Tần Phóng sẽ né tránh, cậu tự cho mình là một ống thép thẳng tắp, động tác này khiến cậu cảm thấy hơi khó chịu. Nhưng đối phương là Hình Viêm, Tần Phóng thản nhiên chấp nhận. Có lẽ bởi hành trình lần này khiến cậu và Hình Viêm gần gũi với nhau hơn, cũng có thể nụ cười và ánh mắt của Hình Viêm khi đó đã một lần nữa mê hoặc cậu. “Đó giờ em chưa hỏi anh,” Tần Phóng cũng tiện tay ngắt một ngọn lau, cuốn quanh ngón tay, “Mấy người có quan hệ gì vậy?” Hình Viêm đang gối lên ba lô khẽ gật đầu, hỏi cậu: “Cậu cảm thấy chúng tôi có quan hệ gì?” Tần Phóng suy nghĩ một chút rồi nói: “Hơi khó nói. Mới đầu cảm thấy các anh là bạn, nhưng không giống lắm, hơn nữa bạn bè cũng không cần ở chung như vậy.” “Ừm.” Hình Viêm đáp một tiếng. Sau đó Tần Phóng không cần phải đoán nữa, giọng Hình Viêm trong bóng đêm nghe rất rõ ràng, anh bình tĩnh nói: “Chúng tôi cùng nhau lớn lên.” Cùng nhau lớn lên. Mấy chữ rất đơn giản, nhưng dường như không đơn giản như vậy, chí ít mấy chữ này giúp Tần Phóng biết được những gì muốn biết. Không phải bạn, không phải bạn từ nhỏ, chỉ là cùng nhau lớn lên. Hầu như giống với những gì Tần Phóng suy đoán trước đó. Họ ở trong căn nhà kia, cuộc sống sinh hoạt quá đỗi thân thuộc, sự ăn ý không thể có được chỉ trong một sớm một chiều. Trong số bốn người này không ai có một gia đình để quay về, mà căn nhà đó giống như một gia đình. Trước đó Hình Viêm có bảo mười tuổi anh đã ngồi trong xe mô-tô thuyền của anh Ngũ, anh chơi mô-tô vì cha anh thích. Nhưng anh lại không ngồi xe của cha. Lúc Hình Viêm nhìn sang Tần Phóng nở nụ cười với anh, cậu nhướng mày hỏi: “Thế nên mấy người là bạn từ nhỏ?” Mấy ngày nay mỗi lần ánh mắt Hình Viêm dừng trên người cậu Tần Phóng đều cảm nhận được, cậu không biết Hình Viêm có muốn nói chuyện tiếp hay không, nếu Hình Viêm không muốn nói nữa, anh bảo “Ừm”, đề tài này sẽ trôi qua. Hình Viêm trầm mặc trong thoáng chốc, từ tốn nói, “Coi như vậy đi.” Tần Phóng “Ừ” một tiếng, không có ý định hỏi tiếp. “Bọn tôi không có gia đình.” Hình Viêm bất ngờ mở lời, “Đều không có.” Sợi dây nào đó trong lòng Tần Phóng khẽ run lên, nhưng gương mặt không biến sắc, cũng không quay đầu lại, cậu biết rõ lúc này phản ứng thế nào mới là điều đối phương cần, đây mới là điều cần có ở một người lắng nghe. Chốn dã ngoại nhiều sao hơn trong thành phố, Tần Phóng nhìn ánh sao trên cao, nghe thấy Hình Viêm nói: “Chúng tôi cần phải cùng nhau lớn lên.” Tần Phóng vẫn còn lay ngọn cỏ lau trong tay, qua nửa phút sau, xác định Hình Viêm không còn lời nào muốn nói nữa, cậu mới nghiêng đầu, khẽ nói: “…Em cũng không có gia đình.” Hai người đều không lên tiếng nữa, yên tĩnh nằm ngửa, ngước nhìn lên trời cao. Màn đêm buông xuống, trong đêm hè râm ran tiếng ve sầu, những vì sao trên cao chứng kiến hai thiếu niên trao đổi bí mật của nhau. Quay về phải đi đường khác, còn vòng vo hơn, có lẽ lộ trình còn xa hơn một chút, nhưng phong cảnh vẫn rất đẹp, thậm chí còn đẹp hơn. Dọc đường về thi thoảng Hình Viêm dẫn Tần Phóng tách khỏi đoàn xe, đến một thành phố nhỏ nào đó sẽ dạo chơi trong đó. Hai người dừng lại một chút, buổi tối lại đuổi theo đoàn xe nghỉ ngơi cùng mọi người. Điều này cũng giúp Tần Phóng có thể giành thời gian ra để chụp ảnh, cậu cố ý mang theo máy ảnh để chỗ anh Quách, Tần Phóng đeo máy ảnh trên cổ, thấy cái gì thì chụp cái đó. Tần Phóng chọn vài bức đăng lên vòng bạn bè, trong đó có một bức Hình Viêm nghiêng người dựa vào đuôi xe. Thiếu niên trong hình mặc bộ đồ màu đen, tay ôm chiếc mũ bảo hiểm trắng. Tần Phóng viết rằng: Coooool boy. Hoa Đồng bình luận phía dưới: Chời đựu ai vậy. Không đợi Tần Phóng trả lời, Hoa Đồng đã gửi tin sang: Ủa ai vậy ta, ông đừng bảo Châu Tư Minh đấy nhé. Tần Phóng: Ông đui à? Châu Tư Minh mà như thế này à? Hoa sơn anh tuấn lão đồng thụ: Thế thì tốt rồi. Mà đậu. Thế cái mặt trong ảnh ông là ai. Tần Phóng: Hình Viêm đấy. Hoa sơn anh tuấn lão đồng thụ: ……………. —— Đậu!!! —— Giờ kẻ địch với nhau đều như vậy à? Sau này không dám đánh nhau bừa bãi nữa. Tần Phóng mỉm cười trả lời cậu ta: Địch gì mà địch, sau này đều là bạn. Hoa Đồng nói: Tôi đến là phục ông đấy, đánh một trận còn lòi ra hai người bạn. Tần Phóng không phản bác lời cậu ta, lại tùy ý nói mấy câu chuyện khác. Thực ra nói vậy cũng không chính xác, cậu và Châu Tư Minh không được coi là bạn, hai người họ tổng cộng còn chưa nói với nhau được mấy câu, nói nhiều hơn một câu lại muốn đập một trận. “Anh Viêm,” Tần Phóng gọi về phía trước, “Quay qua đây.” Hình Viêm nghe lời cậu quay đầu lại, Tần Phóng cầm máy ảnh lên muốn chụp anh. Hình Viêm cũng rất phối hợp, không hề né tránh, còn giơ ngang cánh tay che dưới mắt, giơ chữ V. Mặt không cảm xúc giơ chữ V ngang, hình ảnh này trông thật hài hước. Tần Phóng vừa chụp ảnh cho anh vừa cười, chụp xong giơ ngón cái với Hình Viêm, cậu bảo: “Giơ chữ V mà vẫn không quên khí chất, đúng là anh chàng bảo bối.” Hình Viêm lườm cậu, hỏi rằng: “Ngày nào cậu cũng cười cái gì đấy?” Tần Phóng cười nói: “Tâm trạng tốt mà, em nhìn cái gì cũng muốn cười.” Thoạt đầu Hình Viêm không để ý tới cậu nữa, một lúc sau anh cúi đầu cũng khẽ cười, nhỏ giọng nói cậu: “Như thằng ngốc ý…” Giọng anh nhỏ đến mấy Tần Phóng cũng nghe thấy, cậu sửng sốt trong thoáng chốc, sau đó bắt chước Hoa Đồng thốt “Đậu” một tiếng, lao về phía Hình Viêm. Hình Viêm chạy được vài bước, Tần Phóng bổ nhào lên lưng anh, hai tay vòng lấy cổ anh: “Anh vừa nói cái gì cơ? Hả?” Hình Viêm bị cậu đè cúi gập người, con trai lạnh lùng lúc cười lên cũng rất đẹp trai: “Tôi bảo cậu suốt ngày cười, như đứa ngốc ấy.” “Đậu đậu đậu đậu….” Tần Phóng lại tăng lực cánh tay, kẹp chặt cằm Hình Viêm, “Anh vẫn chưa phục nhỉ.” Hình Viêm bị cậu siết cổ, đuôi mắt cười lên trông rất đẹp: “Phục rồi.” “Phục rồi à?” Tần Phóng nhướng mày. Hình Viêm gật đầu, túm lấy cổ tay Tần Phóng muốn kéo cậu ra: “Phục rồi anh Phóng.” Lần đầu tiên anh gọi như vậy, Tần Phóng không nhịn được bật cười “hì hì”. Hình Viêm đứng thẳng người rồi vẫy tay ra hiệu với cậu, bảo rằng, không phải tôi nói cậu giống kẻ ngốc.Tác giả có lời muốn nói: Trẻ con. Phóng à, tôi thấy cậu không thẳng nổi đâu.