Tinh Tinh Vơ Nguyệt FULL
Chương 27
Phiên ngoại 4: Mà còn phải dụng tâm
Edit: Pei Pei
Ngưu Đại Tráng đêm nay tâm trạng rất tốt, còn chưa tới giờ cơm tối đã bắt đầu ngó nghiêng trước cửa phòng bếp Chân gia.
Bạch Minh Hiên trước đây từng thích Chân Kiệt, lại ỡm ờ không chịu nói ra.
Ngưu Đại Tráng không biết Chân Kiệt có gì tốt.
Một công tử nhà giàu được nuông chiều từ bé, bắt ngỗng thôi mà cũng chẳng xong.
Vì vậy ngày hôm nay, Ngưu Đại Tráng đứng ở cửa phòng bếp, tâm tình phức tạp nhìn Chân Kiệt một bên thuần thục thái rau làm cơm một bên thỉnh thoảng đút cho cái người cứ nhảy cẫng lên bên cạnh, cứ phải gọi là sủng lên trời.
Tiểu Trì là đứa trẻ lớn lên ở nông thôn, không thích ăn cà rốt được chạm khắc thành hoa, chỉ thích mấy loại nông sản rau củ đồ ăn thơm ngát.
Mướp vuông gọt vỏ, thái miếng vừa ăn, chiên vàng giòn, củ cải trắng bào sợi và mì cuộn, cá biển ướp muối nửa tháng vừa rửa sạch, hấp dầu vừng tỏi, mùi thơm lan tỏa.
Chân Kiệt không thể bắt ngỗng lớn, nhưng lại rất biết cách sống.
Tiểu Trì vươn móng vuốt nhỏ không nhịn được muốn nhấc nắp xoong cá hấp lên.
Chân Kiệt nắm lấy móng vuốt nhỏ của vợ ngăn lại: "Không được nhúc nhích, còn chưa chín đâu."
Tiểu Trì nuốt nước miếng, lầm bầm lầu bầu nói: "Ta nếm thử xem có mặn nhạt chi không..."
Chân Kiệt nói: "Bọn nhỏ cũng không ham ăn như em, đi ra ngoài ăn điểm tâm với mấy đứa đi, lát nữa ta sẽ cho người gọi em."
Tiểu Trì hí ha hí hửng đi dành ăn với đám con nít.
Ngưu Đại Tráng xoa xoa nắm đấm đi vào, ho nhẹ một tiếng: "Chân...!Chân huynh."
Chân Kiệt nhìn nam nhân một thân mang vàng ngọc, nhìn thế nào cũng cảm thấy quen mặt: "Cái đó...!Huynh..."
Ngưu Đại Tráng đắc ý nói: "Ngưu Đại Tráng."
Bọn hạ nhân của Chân gia ở trong phòng bếp rửa chén nhóm lửa nhịn không được cười rộ lên.
Chân Kiệt không biết này vì sao vị Ngưu huynh đệ này khi cười lại yêu mỹ như vậy, chỉ nói: "Ngưu huynh, sao lại để khách xuống bếp được chứ?"
Ngưu Đại Tráng vén tay áo lên, nói: "Ta muốn học."
Chân Kiệt vốn là một thiếu gia thanh tú, đến ăn cũng chỉ cần mở miệng không ngờ lại cưới một chàng dâu ham ăn, vì vậy xuống bếp đã trở thành công việc cao đẹp không ai được phép cướp của hắn.
Cánh tay mạnh mẽ của Ngưu Đại Tráng vụng về cầm muôi, nếm thử mùi vị dầu, muối, giấm, sốt.
Trù nghệ điêu luyện của Chân gia lão gia đã thức tỉnh Ngưu Đại Tráng.
Dỗ dành vợ nhỏ không phải có tiền có quyền là được.
Mà còn phải dụng tâm..
Truyện khác cùng thể loại
5 chương
54 chương
139 chương
2 chương
64 chương
312 chương
10 chương
49 chương