Tịnh Thủy Hồng Liên

Chương 66 : Lập trường khác biệt

Thời tiết từng ngày từng ngày trở nên hàn lạnh, nếu gần đây có con sông, đại khái đã đông đến ba tầng. Hôm nay bên ngoài sắc trời âm u, trong căn phòng cách một ô cửa sổ giấy càng thêm tối tăm. Thanh âm rì rào bên ngoài vang lên không dứt, tựa hồ đang đổ tuyết. Hoàng Linh Vũ bọc thảm ngồi bên cửa sổ xem sách, tu dưỡng suốt thời gian này, khiến thân thể y dễ chịu hơn nhiều. Nhưng gần đây chỗ vết thương khép miệng vẫn tê ngứa không ngừng, chỉ có thể dựa vào đọc sách để phân tâm. Sau hôm đó, thì không còn nhìn thấy Mộ Dung Bạc Nhai nữa. Bất luận là lão đại hay lão tứ nhà hắn cũng đều ngậm miệng không nhắc tới, ngược lại Hoàng Linh Vũ cảm thấy yên tâm rất nhiều. Miệng lưỡi của các nhân vật chính trị, y đã xem qua rất nhiều trên sử sách. Khi bọn họ nói ‘rất tốt rất không tồi’, kỳ thật là chỉ ý cũng coi như được. Nếu bọn họ nói ‘còn được còn khả dĩ’, chính là nói chuyện đã lệch hẳn ý định. Còn nếu cái gì cũng tránh không nhắc tới, nói ‘không có gì để báo’, thì có nghĩa là vô cùng không tốt. Mộ Dung Nhuệ Việt hiện tại, khi đề cập đến Bạc Nhai luôn tránh đi không bàn nữa, trên mặt tuy vẫn luôn thản nhiên, nhưng có thể thấy rõ chuyện tiến triển không theo sở nguyện của hắn. Ít nhất, tính mạng của Mộ Dung Bạc Nhai đã không còn đáng ngại, biết được điểm này, Hoàng Linh Vũ yên tâm được một nửa. Y căn bản chưa từng nghĩ tới Mộ Dung Bạc Nhai sẽ đi tìm y. Hai người không thân không thích, khi gặp nhau lần đầu thậm chí còn đánh nhau một trận__ Đương nhiên là Mộ Dung Bạc Nhai hạ thủ lưu tình. Còn về sau đó, bản thân thậm chí ác ý nói với đối phương, kiếp trước Diêm Phi Hoàng chính là bị y hại chết. Cõ lẽ hắn nỗ lực giải cứu chỉ vì việc phiên dịch Cố Ảnh Tập và Tự Liên Tập, chẳng qua Hoàng Linh Vũ càng nguyện ý tin tưởng hắn xuất phát từ hảo ý của bằng hữu mà tìm tới hơn.__ Vì đang lúc tuyệt vọng, con người phải tự tìm lấy hy vọng cho mình. Khi bị ác ý bao vây, con người phải chủ động tìm kiếm khí tức thiện ý. Khi Mộ Dung Sí Diệm tiến vào phòng, thấy Hoàng Linh Vũ đang bọc thảm đọc lướt một quyển sử điển, rất nhanh chú ý thấy mình đi vào, liền đặt thư sách xuống đứng lên nghênh tiếp. Thái độ của y vẫn nhàn tản, giống như lúc này chủ nhân chân chính ở đây chính là y. Mộ Dung Sí Diệm tìm ghế ngồi xuống, cầm ly trà nóng nữ tì dâng lên, ủ trong tay, rất lâu không uống. Trong lòng hắn có rất nhiều nghi hoặc, hôm nay nhân lúc huynh trưởng không ở đây liền đến gặp Hoàng Linh Vũ. Nhưng cũng vì Mộ Dung Nhuệ Việt không ở đây, hai người trong nhất thời không có gì để nói, hắn đột nhiên nhớ tới bên ngoài đã đổ tuyết, thế là lệnh người mở cửa sổ. Đây là trận tuyết lông vịt lớn chân chính thuần bạch tinh khiết, trong không khí thổi vào trừ nhiệt độ băng tuyết thì không còn vị đạo nào khác, khiến Hoàng Linh Vũ nhìn không chớp mắt. “Ngươi cam nguyện như thế?” Hoàng Linh Vũ quay lại đối diện Mộ Dung Sí Diệm. “Đại hoàng huynh tuy có kiên nhẫn, nhưng sẽ không lạm dụng kiên nhẫn.” Ẩn ý chính là, trước kia dung cho y kéo dài là vì dù bận vẫn nhàn, mà hiện tại đã không có kiên nhẫn tiếp tục kéo dài nữa.. Hoàng Linh Vũ hiểu ý hắn, vì thế đáp: “Hắn cao minh hơn Mạc Xán rất nhiều.” Mộ Dung Sí Diệm rõ ràng không hiểu lắm. “Mạc Xán muốn ta trực tiếp phiên dịch nội dung, hắn lại chỉ muốn ta chỉ dạy hắn phương pháp dịch. Trước đây ta còn có thể lừa Mạc Xán và ngươi, lần này thật sự cái gì cũng không thể làm.” Ngừng một lát, y lộ ra nụ cười giác ngộ. “Cũng chỉ có thể bó tay chờ chết.” “Ngươi làm vậy cũng là vì tam hoàng huynh sao?” Hoàng Linh Vũ không thừa nhận, cũng không phủ nhận, nhưng kỳ thật không phải vì ai cả. Thế giới này quá biếng nhác, lịch sử mấy ngàn năm mấy vạn năm mà tiến trình lại chậm chạp như thế, phát triển của kỹ thuật nhân văn hầu như đều ỷ lại và cứu tế của ‘người chuyển thế’. Thế giới này quá băng lạnh, quân vương trên triều hạ lệnh xuống, có thể chỉ huy binh toàn quốc, có thể giết hết một tộc dân, có thể khiến rất nhiều rất nhiều hài tử trở thành hoạn thị thân không còn nơi nương tựa, có thể đuổi tận giết tuyệt hoàng tử của mình. Cũng nên khiến tất cả mọi người trên thế giới này biết rõ, sẽ không có ai tiếp tục tiết lộ lỹ thuật tiến bộ để bọn họ không cực nhọc mà đạt được, muốn có thu hoạch ắt phải tự mình bỏ ra nỗ lực. Nên khiến cho tiến trình lịch sử dần dần tiến bộ theo tuần tự, đợi lý trí của mọi người có thể điều khiển được vũ khí cường đại, đợi mọi người hiểu rõ được vũ khí cường lực là dùng vào việc ngăn chặn uy hiếp chứ không phải phá hoại hủy diệt theo sở thích của mình. Thật sự không phải vì ai cả, nhưng chuyện không nên làm tuyệt đối không thể làm. Dự định như thế, kỳ thật ngay khi y vừa tiếp xúc với [Cố Ảnh Tập] đã quyết định rồi. Mộ Dung Sí Diệm thấy Hoàng Linh Vũ ngừng ở đó, không truy hỏi tiếp, mà chuyển vấn đề: “Tình cảm của ngươi và tam hoàng huynh tốt như vậy sao? Vì hắn mà giữ kín như bưng?” “Vậy tình cảm của ngươi và ta có tốt như vậy sao? Nhiều lần như thế đều thủ hạ lưu tình?” Mục quang Mộ Dung Sí Diệm dần băng lạnh, khóe miệng vốn đang đeo một độ cong dịu mềm cũng chậm rãi biến thành hình lăng giác sắc lạnh: “Ta không hề thủ hạ lưu tình, ta chưa từng như vậy!” Hoàng Linh Vũ trêu chọc liếc nhìn sắc mặt đang nhanh chóng biến hóa của đối phương. Ngay cả đối với Mộ Dung Bạc Nhai, y cũng không dự định biết gì thì nói nói hết không chừa, càng huống hồ là lão đại và lão tứ không chút giao tình? Đúng vậy, y không hề quên bản thân là ai, y là Hoàng Linh Vũ không chịu thỏa hiệp, cho dù là Diêm Phi Hoàng kiêu ngạo như thế quả quyết như thế, cũng không thể làm gì được y, cuối cùng cũng bại tính mạng trong tay y. Hoàng Linh Vũ nhớ tới sự băng lạnh và nghẹt thở trong bùn đất đêm đó, đau đớn như kim châm muối xát do không ngừng đào đất gây tổn thương ngón tay, sau đó là sự nhẹ nhõm khi phá đất chui ra. Mà tiếp đến, là tê liệt trống rỗng ngay thoáng chốc nhìn thấy Diêm Phi Hoàng ngã trên mặt đất. Không biết làm sao___ Cũng khó trách ngay cả ý đồ muốn chạy trốn cũng đều cực kỳ vô lực, trạng thái tâm lý thế này thật sự quá tồi tệ. Không nhanh giải quyết là không được. Cuối cùng, tất cả tâm sự lại trầm lắng xuống, y cười ha ha nói: “Ta không dự định từ bỏ lập trường của bản thân để thỏa hiệp với các ngươi, các ngươi tựa hồ cũng không dự định từ bỏ lập trường của các ngươi để buông tha ta… mọi người đều có lập trường và suy nghĩ của riêng của mình, cho nên nên làm thế nào thì làm thế ấy. Cứ tiếp tục như vậy, không cần suy nghĩ.” Mộ Dung Sí Diệm nhìn y rất lâu, trầm mặc uống hết ly trà lạnh, rồi rời khỏi. Mộ Dung Nhuệ Việt cuối cùng cũng không muốn tiếp tục trò chơi ôn tình thế nữa. Khi vị Mộ Dung gia lão đại xuất hiện lần cuối, vẫn mang theo ý cười dịu hòa, nhưng miệng thì lại nói với hạ nhân. “Tựa hồ, nên đổi phòng cho Hoàng công tử rồi.” Hoàng Linh Vũ không chút dị nghị, quả nhiên là đổi phòng, đương nhiên là gian phòng điều kiện trú ngụ không tốt lắm. So với nơi đó của Mộ Dung Sí Diệm thì còn thấp hơn một bậc. Những cái khác thì không có gì, chủ yếu là không có giường chăn nệm khiến người ta rất buồn bực, chỉ có một đống rơm rạ giải quyết vấn đề ngủ nghỉ. Hoạt động trong ngày từ xem xách nói chuyện phiếm biến thành giao lưu huyết nhục máu tanh nguyên thủy nhất, hình cụ đầy đủ vô cùng, người chấp hình vẫn là kẻ lão luyện Trình Bình. Thủ pháp của hắn không phải nói, thật sự là rất chuyên nghiệp. Chỉ là sinh tử không sợ, sủng nhục không kinh. Khi một người đã đạt đến trạng thái tâm lý này, rất nhiều chuyện đều có thể xem nhẹ. Bất luận là đích thân trải nghiệm chuyện tàn khốc thế nào, đều có thể giống như lật xem một quyển sách, xem xong là qua, không vướng bận lại gì. Đau đớn vẫn khắc cốt, nhưng cảm giác giống như đã bị đóng băng, luôn cảm thấy những gánh nặng trên thân thể đó đã không còn quan trọng, tùy lúc sẽ chảy đi cuối cùng toàn bộ biến mất. Hoàng Linh Vũ cũng lo lắng thái độ ngày càng tiêu cực của mình, nhưng không thể làm gì hơn. Thật ra thế giới này có thế nào, đối với y không có mấy quan hệ. Đầu tiên, y không có thân nhân ở thế giới này. Thứ hai, không có hảo hữu đặc biệt thân thiết… tư tưởng ngừng một chút, nghĩ tới Mộ Dung Bạc Nhai luôn quấy rầy y ngủ__ tạm thời xóa bỏ điều thứ hai. Tóm lại, con người của thế giới này lười biếng không chịu suy nghĩ tiến tới, cuồng vọng lạm dụng những chuyện vũ lực, vì thế thật sự không có mấy quan hệ với y. Làm đến mức bản thân giống như đang tìm đạo lý để tìm ngược. Y thật sự có chút ngạc nhiên, y thầm nói với mình có lẽ vẫn chưa có tâm lý biến thái đến trình độ này đâu. Ngày thứ ba sau chí đông, có người đang ở trong gian phòng nhỏ hẹp chịu đựng khổ sở trên thân thể nhưng vẫn không cho rằng đó là thập phần khổ sở, có người đang trong biển người mênh mông hối hận không thôi, không biết lúc nào mới là ngày trùng phùng.