Tịnh Thủy Hồng Liên
Chương 160 : Lần đầu làm cha
Mộ Dung Sí Diệm trở người, giật mình phát hiện người đáng lý ở gần lại không có. Trong trướng một chút nhân khí cũng không có, đều là màn đêm băng lạnh và tịch mịch khủng bố, bên tai tựa hồ lại truyền tới tiếng vang ‘vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi’. Mộ Dung Sí Diệm ngồi dậy, chậm rãi co thành một cục, hai gối cuộn lại, hai tay che kín lỗ tai. Nhưng càng che thì thanh âm đó càng lớn, giống như ngay bên cạnh có nữ nhân tóc dài trắng toát cúi đầu, thổi hàn khí vào sau cổ hắn.
“Ngươi rất lạnh sao?” Đột nhiên có người hỏi: “Độc còn chưa trừ sạch, nhịn thêm bốn năm ngày nữa thì có thể khỏe hẳn rồi.”
Mộ Dung Sí Diệm giật mình, khi ngẩng đầu lên, là Hoàng Linh Vũ vừa mới từ bên ngoài vào, trong cánh tay còn kẹp một bao nhỏ, còn xách một ngọn đèn, tay còn lại vẫn chống nạng. Hoàng Linh Vũ không đợi hắn trả lời, đã tự đi vào phủ chăn lên, cười nói: “Tiểu Tiểu hôm nay không ở đây, ta còn nghĩ phải tự mình động thủ cơm no áo ấm, là ngươi giúp ta trải ra sao?”
Mộ Dung Sí Diệm ngây ngốc, không đáp lời.
“Ân, ít nhất ngươi cũng phản ứng một chút cho ta được không, rất không có cảm giác thành tựu a. Khó được ta ở trước mặt các học sinh còn khá uy tín, nhưng đến trước mặt ngươi thì lại biến thành người trong suốt rồi.”
Hoàng Linh Vũ vừa báo oán, vừa mở bao nhỏ kẹp dưới tay ra, sau hai tầng giấy được mở, là một đài sen màu xanh lục, vì đã ngắt được một thời gian, bên mép đài sen đã trở nên úa vàng.
Đây là Lộ Thị Tửu mấy ngày trước mang tới cho y, là lễ vật của Mộ Dung Bạc Nhai.
Mở thư kèm theo, là bút tích của Mộ Dung Bạc Nhai, trên viết: “Hoa sen ở
Sơn Hải Cư kết thành đài sen, đại khái là đài sen sớm nhất ở Sài Đô. Hôm nay vừa thấy liền nhớ tới chuyện trước kia, không cần nấu, nhưng phải nhớ lột vỏ xanh xuống mới ăn.”
Mấy năm trước khi gặp nhau lần đầu, thật sự là sự tương kiến một lời không hợp liền đấu đá, lúc đó ngay cả ăn đài sen cũng không biết cách nên bị hắn cười nhạo. Thật là chuyện rất lâu về trước rồi, gần đây luôn hoài niệm chuyện cũ, lẽ nào là triệu chứng của tuổi già sao? Hoàng Linh Vũ nhìn đài sen trong tay nghĩ.
Y cầm hai bên đài sen, hơi dùng sức bẻ thành hai nửa. Nhìn nhìn Mộ Dung
Sí Diệm, còn đang giống tên ngốc ngồi đó dòm mình, Hoàng Linh Vũ đặc biệt không biết làm sao, giao một nửa cho hắn, nói: “Tam ca của ngươi đưa tới, một nửa cho ngươi, một nửa cho ta. Vị đạo không tồi, ta trước kia từng ăn rồi.”
Mộ Dung Sí Diệm vươn tay cầm lấy một nửa, thật ra trước kia hắn còn chưa từng thấy qua sen mọc từ chỗ nào ra, cũng không biết hạt sen ăn như thế nào, nhưng lời của Hoàng Linh Vũ thì sẽ không hoài nghi, vì vậy vô cùng nghe lời không chút do dự há miệng cắn xuống.
Hoàng Linh Vũ giật mình đánh bay đài sen trong tay hắn, tiếp theo mới thấy được gương mặt đã biến thành trắng bệch của Sí Diệm, giống như tiểu hài bị ăn hiếp dọa sợ.
Y thở dài, nói: “Là ta không đúng, nhưng mà… nhưng mà…” Y không nói nhưng mà cái gì, chỉ rắng nín nhịn, che miệng cố nén tiếng cười. Mộ Dung Sí Diệm không cao hứng, nói: “Ngươi rốt cuộc làm sao vậy, chốc chốc phát giận, chốc chốc lại vui.”
“Ta không có giận.” Hoàng Linh Vũ không nín cười được, khiến gương mặt dưới ánh đèn trở nên hồng nhuận minh diễm. “Đài sen không thể ăn như vậy…”
Nói tới đây, đột nhiên nhớ tới kiếp trước từng thấy qua tiền lệ giáo dục…
Hài tử Trung Quốc nếu bị vấp ghế té ngã, cha mẹ Trung Quốc lập tức chạy tới ôm hài tử lên, còn không đợi hài tử khóc, đã vỗ cái ghế đó mắng “cái ghế ngu, đều là cái ghế sai, bảo bảo không khóc nha.”
Nếu là hài tử Mỹ bị vấp ghế té ngã, mẹ nó sẽ đứng kế bên nhìn nó tự đứng dậy. Nhớ có một hài tử ngã rồi khóc lớn, mẹ nó ở bên cạnh nói “Tom, con bị ngã, lẽ nào là cái ghế sai sao? Cái ghế không động, không nhìn rõ đường, là trách nhiệm của ai?”
Không biết là tá điền nào nói, bảo vệ quá mức chỉ nuôi ra phế vật, càng xem hài tử thành bảo bảo, thì hài tử càng sẽ trở thành đồ bị thịt.
Hoàng Linh Vũ bất đắc dĩ sâu sắc, thầm cảm thấy bản thân thế nhưng lại có cảm giác ‘lần đầu làm cha’ này.
Y nhặt một nửa đài sen lên, bẻ một miếng rìa ngoài bỏ vào miệng Mộ Dung Sí Diệm, hỏi: “Ngon không?”
Mộ Dung Sí Diệm ngoan ngoan lắc đầu: “Một chút cũng không ngon.” Ngừng một lát lại nói: “Nhưng ngon hơn dược tề nhiều.”
“Ai, đây lại không phải là dược tốt gì, không sao thì ngươi ăn nó làm gì.”
Hoàng Linh Vũ tách một hạt sen còn mang vỏ ra giao cho hắn. “Đây mới là hạt sen, chẳng qua ngươi xem thử xem làm sao mới có thể ăn.”
Mộ Dung Sí Diệm nhận lấy, nghiêm túc bắt đầu nghiên cứu.
Hoàng Linh Vũ yên tĩnh nhìn, rất nhanh cảm thấy buồn ngủ, ngáp vài cái rồi chui vào trong chăn ngủ.
Sau khi Mộ Dung Sí Diệm suy tính trái phải, thuận tay ‘giải phẫu’ vài hạt, cuối cùng nắm được bí quyết, còn có phát hiện trọng đại, hắn cao hứng nói: “Nhân sen trong suốt bên trong có vị ngọt đó, ngươi cũng nếm thử xem!” Nhưng lại không có ai trả lời hắn, quay đầu lại nhìn, Hoàng Linh
Vũ đã ngủ rồi.
Trong ngoài trướng yên yên tĩnh tĩnh, trong miệng
Mộ Dung Sí Diệm nhai hạt xem thơm ngát ngọt ngào, ôm đầu gối ngồi bên cạnh Hoàng Linh Vũ, trong lòng là cảm giác hạnh phúc nhàn nhạt.
___
Hành quân vẫn còn đang tiến hành, binh sĩ của Bạch Vũ Kỳ vẫn không ngừng đào vong, đại quân mười mấy vạn hiện tại chỉ còn lại không đến hai phần năm. Thật ra bắt đầu từ khi Nam Vương quân thành công cắt đứt lương thảo quân nhu của Bạch Vũ Kỳ, thì đã xác định được kết cục thảm bại của Bạch Lang Vương, chỉ là vấn đề sớm muộn. Cho nên một chút sự vật đều không cần đến chỉ thị của Hoàng Linh Vũ, chư tướng đều có thể tùy cơ ứng biến xử lý.
Chư tướng tùy quân tự nhiên không cảm thấy cực khổ, nhưng trong mắt người nào đó mà nói, có thể cưỡi ngựa tung hoành ngoài quân trướng, là chuyện may mắn và thoải mái a!
Tần Tì Bà đã liên tục ba ngày không thể ngủ ngon, không phải vì có người nhiễu loạn hắn ngủ__ từ sau khi rơi vào tay Lý Sảng, Tần Tì Bà cuối cùng cũng thấu hiểu được cái gì gọi là ‘tâm lý biến thái’, cái gì gọi là ‘áp lực tâm lý’. Hai thứ này chỉ có từng nghe Diêm Phi Hoàng nhắc tới, nhưng chưa từng thấu hiểu và lĩnh hội.
Lý Sảng tuy là đích thân Trình Bình dạy dỗ ra, nhưng rất nhiều phương diện đều khinh thường không sử dụng tới những thủ đoạn cũ của Trình Bình, luôn luôn tạo ra kết cấu khác biệt trên phương diện đạt được khẩu cung, lấy lừa đảo dối gạt làm chủ, cho nên thủ đoạn nhiễu loạn giấc ngủ, là thứ mà Lý Sảng khinh thường dùng tới. Cho nên lần này, hắn tìm đến Nhạc Huy và Lương Tiểu Tiểu làm trợ thủ.
Phương án dò hỏi mà hắn thiết kế, lấy ‘ác mộng’ làm thành đầu mối xuyên suốt toàn cục, với cách làm áp dụng ý tưởng giáo dục của Lục Mang Lâu đề xuất tuần tự là ‘kẹo ngọt’, ‘roi da’ luân phiên nhau tạo cho nhân vật mục tiêu áp lực tâm lý nặng nề nhất. Nhạc Huy tâm lý biến thái chính là cây
‘roi da’ đó, Lương Tiểu Tiểu với nụ cười tươi đẹp thì lại là viên ‘kẹo ngọt’ đó.
Khi ban ngày hành quân, Tần Tì Ba ngây ngẩn ở trong xe tù hoàn toàn phong bế, những gì thấy được chỉ có Nhạc Huy ở góc xe tù phụ trách trông coi hắn. Đương nhiên, Nhạc Huy là học sinh tốt vô cùng dụng công, nếu không cũng sẽ không lấy được vị trí hàng đầu của tổ y thuật lớp y độc trong Lục Mang Lâu. Vì thế cho dù trong xe tù phong bế, lắc lư, hắn cũng bày ra đài công việc giản dị, bắt đầu giải phẫu. Mới bắt đầu thì là ếch xanh, rất thường thấy, chuột đồng rất khỏe mạnh.
Tự nhiên, thời bấy giờ cũng không có mấy ai chân chính làm qua giải phẫu.
Trừ sát thủ muốn nghiên cứu đặc trưng thể trạng sinh vật để vận dụng trong thuật thích sát ra. Vì thế Tần Tì Bà xem rất hứng thú, cảm thấy đây là cách tốt để giết thời gian.
Nhưng rất nhanh, hắn đã thay đổi suy nghĩ của mình__
Thủ pháp giải phẫu của Nhạc Huy khác người bình thường. Cứ như hắn từ khi sinh ra đã có thuật giải phẫu lột da rút gân tinh luyện, bất luận là chim trùng rùa hay là rắn ếch chuột, Nhạc Huy đối phó đều đắc tâm ứng thủ như trong truyện thần quái, nhanh, rất nhanh!
Chỉ nửa ngày, hắn đã giải phẫu sáu loại động vật. Tiếp theo, buổi chiều biến thành thi thể gà rừng mà trong miệng vết thương đã sinh dòi, tản ra mùi thúi buồn nôn, con dòi màu nâu vàng to bằng đầu ngón út ra vào lút nhút trong khoang mắt của con gà. Nhạc Huy lại làm như không thấy, mặt vẫn mang theo nụ cười ôn nhu lưu tình khắp nơi, dao quang chớp động, con gà lại biến thành một đống xương cốt, dòi thì bị nhặt ra từng con từng con ném vào một cái bình nhỏ.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
7 chương
299 chương
127 chương
45 chương
41 chương
1 chương