Tịnh Thủy Hồng Liên
Chương 137 : Phi Hoàng lo lắng
Từ cổ tới nay, trong loạn quân chỉ cần bắt tướng lĩnh quân địch, thì luôn khiến quân địch không chiến mà loạn, thậm chí chỉ cần bẻ gãy soái kỳ cũng có thể đánh tan sĩ khí của đối phương. Nhưng đối với Nam Hàn, công pháp này rõ ràng không có tác dụng, nguyên nhân nằm ở chuyện Đại Yến trọng văn khinh võ, võ tướng xuất chinh vẫn còn phải có văn quan đi cùng, quyền hạn lớn nhỏ cũng không được xếp theo quân hàm, thậm chí ngay cả khi đại tướng tử chiến cũng không thể nhanh chóng thay thế tướng lãnh, ngược lại bắt đầu vì tranh quyền mà nội chiến, không cần ngoại địch tấn công cũng tự chiến loạn trước.
Bạch Long nghe Lý Sảng giải thích như thế liền hiểu rõ rất nhiều, quả nhiên không thể dùng thường thức để tác chiến với người Nam Hàn. Cho nên giết Bạch Lang Vương cũng sẽ không có ảnh hưởng gì lớn đối với quân địch, nhưng tại sao lại tạo ảnh hưởng lớn tới quân ta chứ?
Lý Sảng nói: “Có câu ‘biết địch biết ta trăm trận trăm thắng’, chúng ta tốn bao nhiêu sức lực để nghiên cứu Bạch Lang Vương này, mỗi một trận chiến từ khi hắn mười ba tuổi theo phụ thân lên chiến trường cho tới hôm nay, tổ chiến sử của chúng ta đã tập hợp lại, ngay cả mưu sĩ quen dùng của hắn sẽ đề ra kiến nghị thế nào, áp dụng hay không áp dụng, cũng nghiên cứu kỹ lưỡng. Nếu lúc này tạm thời đổi thành phó tướng chỉ huy, như vậy sự nắm chắc của chúng ta đối với họ khẳng định không lớn bằng lúc Bạch Lang Vương thống soái.”
“Thì ra là nguyên do này, bình thường ta thấy tổ chiến sử ai nấy đều tản mạn biếng nhác, thì ra cũng có đôi chút công dụng.” Bạch
Long tán thưởng nói: “Nếu đã vậy, thì cứ thông tri cho Hắc quả phụ biết, nàng tuy sẽ không bỏ qua cho kẻ đã phản bội mình, nhưng ít nhất kéo dài thêm một thời gian thì vẫn có thể làm được… Dù sao Bạch Lang Vương chết là chết vô ích, trước khi chết cung cấp cho chúng ta chút tiện lợi, tự nhiên là chuyện rất đáng vui mừng__ Ta sẽ nói như vậy với nàng.”
“Tất cả trông chờ vào Bạch lão sư rồi!” Lý Sảng cao hứng nói.
Lúc này Hoàng Linh Vũ mới nói: “Lần trước đề cập với ngươi về dược vật hòa hoãn tác dụng phụ của Tử Ảo Hoa, ngươi có mang tới không?”
Bạch
Long gật đầu nói: “Vừa rồi đã đưa cho Lương Tiểu Tiểu đem đi nấu dược rồi. Tuy có thể hòa hoãn thống khổ, nhưng muốn trị tận gốc sự khống chế của Tử Ảo Hoa đối với tinh thần, thì còn phải xem ý chí của người đó nữa.”
Mộ Dung Sí Diệm bị giật mình tỉnh dậy, vì cảm giác ấm nóng trên trán. Khi mở mắt ra, phát hiện ánh sáng khá tối, hắn cố gắng quay đầu muốn nhìn cho rõ hơn một chút, cảm giác ấm áp trên trán đó lại lập tức di chuyển, tiếp theo trước mắt liền sáng lên, sau đó nhìn thấy có một người rất quen thuộc đang ngồi bên mép giường, cúi đầu nhìn mình.
“Hoàng…”
“Hoàng Linh Vũ, hiện tại tên Lục Nẫm Giác, tạm thời là phu quân của ngươi.”
Hoàng Linh Vũ mỉm cười kéo tay ra. “Ân, đã không còn phát sốt nữa, mấy ngày trước cứ lúc nóng lúc lạnh, nóng cứ như phòng tắm hơi. Chẳng qua chắc ngươi không biết cái gì là phòng tắm hơi đi, đợi ngươi khỏe lên rồi ta sẽ tìm cơ hội cho ngươi thử.”
Mộ Dung Sí Diệm ngây ngốc nghe y nói, bản thân thì không mở miệng, chỉ cảm thấy nằm như vậy là chuyện rất thoải mái. Không có ai yêu cầu đi truy sát, cho nên cũng không cần thời thời khắc khắc luyện công, thời gian rất dư dả, đủ để hắn hưởng thụ xa xỉ lạc thú nằm lười trên giường.
Hình như rất lâu không biếng nhác thế này rồi? Hắn nghi hoặc nghĩ, dần phát giác bản thân tứ chi vô lực, bụng cũng bắt đầu kêu ọt ọt, giống như đã trải qua trận ác chiến sinh tử kéo dài.
“Thanh âm thật lớn!” Lương Tiểu Tiểu bưng một chậu cháo vào, nghe thấy chính là tiếng vang phát ra từ bụng Mộ Dung Sí Diệm.
“Chậu cháo?” Hoàng Linh Vũ kinh ngạc hỏi: “Lẽ nào người ăn cơm không phải nên dùng mâm sao!”
Lương Tiểu Tiểu nhìn thứ trong tay mình, quả thật, nếu là tiểu thư nhà bình thường, ăn cơm sao có thể dùng ‘chậu’, dùng mâm đã bị chê là cho heo ăn rồi, phải dùng những chén nhỏ khéo léo lung linh, mới thể hiện được sự cao ngạo quý khí.
“Nhưng mà,” Hắn nói, “Ta chiếu cố hắn cũng một thời gian rồi, ngươi không biết, hắn ăn rất nhiều.”
Hoàng Linh Vũ nhìn trên trên dưới dưới trái trái phải phải, có lẽ là vì biết chuyện Tử Ảo Hoa, hay có lẽ vì chuyện cùng Bạc Nhai, tâm trạng của y thay đổi rất nhiều, chỉ cảm thấy như đang nhìn em trai của mình, nói:
“Cũng đúng, ăn nhiều mới có thể rắn chắc, cường tráng thêm chút nữa, xem có còn ai dám ức hiếp ngươi nữa không.”
“Không cần rắn chắc cũng đã không có ai dám ức hiếp hắn rồi.” Lương Tiểu Tiểu thấp giọng nói, tên nào gan lớn vọng tưởng dám tìm kẻ âm dương quái khí này đánh nhau?
Không phải bị bệnh thần kinh có tật xấu thì chính là thuần túy thích tìm ngược.
Chẳng qua Hoàng Linh Vũ cũng không để tâm hắn đang lầm bầm cái gì, dìu Mộ Dung Sí Diệm ngồi dựa vào giường. Nhìn dáng vẻ ngây ngốc của hắn, rõ ràng chưa hiểu rõ chuyện gì, y hết cách đành lấy một miếng khăn đeo trước ngực hắn.
“Lão đại a, đây là cái gì?”
Đây là ‘cái yếm đeo’ mà Mộ Dung Bạc Nhai trước khi xuất môn đã lưu lại cho đệ đệ của mình__ Dù sao Mộ Dung Bạc Nhai chính là xưng hô miếng khăn này như vậy, nhưng Hoàng Linh Vũ có thể nói như thế sao? Y không muốn bị Sí Diệm bóp chết, vì thế lạnh lùng trừng Lương Tiểu Tiểu một cái, để hắn bưng cháo qua đây.
Sí Diệm rất ngoan ngoãn, không nói một lời, nhưng lại uống hết toàn bộ thau cháo đó vào bụng, cho dù Hoàng Linh Vũ mấy lần bảo hắn chậm một chút, cũng không có dừng lại__
Trong cháo có hầm thịt nạt, hắn cả nhai cũng không nhai. Hầu như chỉ trong thoáng chốc, đã ăn sạch cả thau đó.
Hoàng Linh Vũ đột nhiên nhớ tới, hình như vẫn chưa chính thức cùng hắn ăn cơm lần nào. Trước đây nếu không phải cắn màn thầu thì chính là nếm thịt nướng, nhưng bất luận ăn cái gì, tốc độ của Mộ Dung Sí Diệm đều rất nhanh, hoàn toàn không ngừng nghỉ. Chỉ có khi nghe thấy động tĩnh kỳ quái nào đó thì mới dừng lại, đợi xác định không có nguy hiểm rồi mới tiếp tục.
Hành động này quả thật giống như đứa trẻ hoang trưởng thành trong rừng rậm, với bản năng chỉ cần lắp đầy bụng, tính cảnh giác vì sống sót mà phải dưỡng thành vẫn chiếm ưu tiên.
Mộ Dung Sí
Diệm nào giống hoàng tử chứ? Trừ có chút chỗ dứng trong triều đường ra, dưới triều đường vạn người quỳ bái, y phục tươi sáng sạch đẹp, hắn còn có chỗ nào giống hoàng tử nữa? Tuyết Phi đã chết đó và Mạc Xán đáng ghét vô cùng vẫn còn sống kia, chăm sóc người ta thế này sao?
Hoàng
Linh Vũ tâm sự nặng trĩu chờ hắn ăn xong, nằm xuống, ngủ tiếp, mới đứng lên chuẩn bị ra ngoài. Nhưng lúc này lại phát hiện, góc tay áo của mình bị hắn nhẹ níu lại. Tứ hoàng tử trầm mặc không lên tiếng, cho dù có ngủ cũng là thần thái cẩn thận vô cùng.
____
Sắc nguyệt hôn ám tại Sài Đô, nhưng tại địa giới Đông Ngô cách tám trăm dặm về phía đông, ánh trăng lại sáng rực chói mắt. Lúc này đã là nửa đêm, trăng khuyết treo giữa bầu trời, hoa đào hồng nhạt rụng xuống, màu hồng nhạt và thanh bạch, chỉ cảm thấy sự lãnh tĩnh vô cùng.
Diêm Phi Hoàng nâng chung rượu, uống từng hớp nhỏ. Tin tức Hoàng Linh Vũ lên chiến trường được xác định lần cuối vào mật báo vừa truyền tới trưa nay. Lúc này, ngay cả Kim Bội Nhĩ Đan Ninh cũng không dám quấy rầy hắn.
“Xuân ngắm liễu đêm, hạ ngắm trời sao…”
Đáng tiếc đã không có ai ở bên cạnh, tiếp theo là mấy câu ‘thu thưởng trăng tròn, đông phủ tuyết sớm’.
“Thật phiền lòng muốn chết!” Diêm Phi Hoàng gầm to, quả thật chấn động bầu trời, kinh sợ đủ loại cầm điểu trong rừng.
Binh sĩ trong quân doanh bên ngoài nghe thế, không tránh khỏi thầm cười. Đệ nhất quân sư Kim Văn Quảng của Kim vương gia thích nửa đêm gọi quỷ, đã là chuyện mọi người đều biết. Mọi người chỉ cảm thấy, một văn nhân thật sự so với sĩ binh còn hào tình vạn trượng a!
“Cầm Sắt!” Diêm Phi Hoàng gọi một tiếng.
Trong bóng tối sau đám loạn thạch không xa, một hắc ảnh nhỏ gầy lao ra, đứng trước mặt Diêm Phi Hoàng, thấp hơn hắn nửa cái đầu. Hắn là một trong bốn tùy thân vệ của Diêm Phi Hoàng.
“Kim quân sư có gì phân phó?”
“Hiện tại ta không phải dùng thân phận quân sư để ra lệnh cho ngươi.” Diêm
Phi Hoàng nói. “Mà dùng danh nghĩa cá nhân ta hạ lệnh cho ngươi, ngươi có nghe rõ không?”
Cầm Sắt không chút hoài nghi do dự, lập tức nói: “Nguyện nghe Diêm huynh phân phó.”
“Ngươi giúp ta đến Nam Vương quân bảo hộ một người.”
Cầm Sắt bình tĩnh nghe, bản thân hắn cũng không phải người Nam Hàn, làm việc ở đây cũng là vì Diêm Phi Hoàng, vì thế không có tâm hiếu trung kỳ quái, quân sư Nam Hàn lại sai hắn đi bảo vệ người của địch quân, tuy kỳ quái nhưng không tới mức khiến hắn chống lại.
“Ngươi trước đây không phải hỏi đệ đệ mình đi đâu sao? Hắn đã tới chỗ Nam Vương quân rồi.”
“Tì Bà rời khỏi cũng vì chuyện này?”
“Đúng vậy.”
“Diêm huynh, không phải ta tự kiêu, nhưng có Tì Bà thì đã đủ ứng phó với sát thủ nhất lưu thông thường rồi.”
Diêm Phi Hoàng nặng nề dậm chân, phiền não nói: “Nếu chỉ là sát thủ thì còn dễ xử, nhưng lần này là lên chiến trường.”
“Lên chiến trường! Lẽ nào đệ đệ ta bảo hộ không phải là quan viên quân chính bình thường hay sao? Sao còn lên chiến trường?”
“Ngươi nghe rõ đây, là Lục Nẫm Giác.”
Cầm Sắt có chút choáng váng, nhưng xuất phát từ phẩm hạnh chức nghiệp tốt đẹp, vẫn nhịn lại được. Nói: “Ân, mục tiêu rất dễ tìm được, vậy ta lập tức đi thu dọn đồ đạt, tối nay xuất phát.”
Diêm Phi Hoàng nghĩ nghĩ, nói: “Người đó… rất ngoan cố. Nếu là lúc thật sự có nguy hiểm tính mạng, ngươi cũng đừng quản y có nguyện ý hay không, trực tiếp đánh ngất y rồi cõng chạy đi là được.”
“Vâng.”
Đợi Cầm Sắt nhanh chóng biến mất trong màn đêm, Diêm Phi Hoàng vẫn cảm thấy có chút lo lắng khó thể tiêu tan.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
7 chương
299 chương
127 chương
45 chương
41 chương
1 chương