Tịnh Thủy Hồng Liên
Chương 129 : Chỉ vì mục tiêu
Kim vương gia tỉ mỉ xem kỹ thư tín của Hoàng Linh Vũ, mặt sau còn có vài chữ nhỏ nhí, ý là Hoàng Linh Vũ y hiện tại đang mưu sinh trong lãnh địa của Mộ Dung Nam Cẩn, nếu Diêm Phi Hoàng có chuyện, tự nhiên biết được phải đi tìm ai.
“Y nói ngươi biết phải đi tìm ai, ngươi biết thật sao?”
Diêm Phi Hoàng thầm nghĩ, còn có thể tìm ai, không phải chính là đi tìm Lục
Nẫm Giác đó sao? Ban đầu nghĩ đi nghĩ lại, cũng cho rằng chỉ là Tiểu
Hoàng y an bài người trong quân Nam Vương, ai biết thế nhưng chính là bản thân y xuất mã.
Nhưng hắn cũng không nói, chỉ là phiền não suy nghĩ rốt cuộc có cần thật sự dùng súng đạn đối đầu nhau không. Cuối cùng, hắn hung tợn nghiến răng, quyết đoán nói: “Chúng ta sẽ lưu Nam
Vương quân lại cho Bạch Vũ Kỳ.”
“Nam Vương quân? Năm ngoái hắn và Mộ Dung Nhuệ Việt chiến ở Giang Bắc, Mộ Dung Nhuệ Việt xuất mười lăm vạn binh, hắn chỉ tập hợp sáu vạn, cho dù có cộng thêm hai vạn quân hậu phương…”
“Ngươi sai rồi, hai tiểu tử Mộ Dung Nam Cẩn và Bạc Nhai này là do ta dẫn dắt, hiểu rõ nhất sự khác biệt giữa tinh binh và tạp mao. Mộ Dung Nhuệ Việt cho dù có xuất mười lăm vạn binh, cũng chẳng qua là một đám ô hợp. Mộ Dung Nam Cẩn và Mộ Dung Bạc Nhai lại chọn lựa tỉ mỉ, huống hồ dân ở Tương Cán bản tính hung hãn, huấn luyện lại thì nhất định có thể đối địch với một đội quân.”
“Đừng quên Bạch Vũ Kỳ cũng có chín vạn tinh binh, lại thêm bộ binh khinh trọng mới được tuyển chọn, đã vượt qua mười hai vạn người.”
“Hoàng Linh Vũ quỷ kế đa đoan, nếu dụng binh, thì một binh có thể sử như ba binh. Bạch Lang Vương dù có thông minh, cũng chẳng qua là trí tuệ bẩm sinh, mà sự lợi hại của Hoàng Linh Vũ nằm ở chỗ y quen thuộc rất nhiều trận chiến vi diệu của thiên hạ.”
“Đó không phải chỉ là đàm binh trên giấy sao?”
Diêm Phi Hoàng ngưng trọng lắc đầu: “Nếu nói vài năm trước, khi y còn chưa tham gia vào thời cục, thì có lẽ còn chưa đủ kinh nghiệm. Nhưng hiện tại, hừ, nếu còn không có chút tiến bộ nào, dù ta có bị đánh chết cũng không tin nổi. Chúng ta không phải đang muốn để Bạch Vũ Kỳ tự tiêu hao hết nhuệ khí của mình sao, chỉ riêng Nam Vương quân chỉ sợ đã có thể đạt được mục đích này rồi. Tóm lại, có thể bảo lưu bao nhiêu nước nhỏ thì cứ bảo lưu, dù sao để Nam Vương quân trở thành tán dù bảo hộ của họ.”
“Vậy chúng ta sẽ khiêu chiến Mộ Dung Nhuệ Việt?”
“Yến quốc chỉ cần một thế lực.” Trong mắt Diêm Phi Hoàng lóe lên tia sáng độc ác. “Mộ Dung Nhuệ Việt ác độc vô tình, sớm nên diệt hắn cũng là việc tốt trong thiên hạ.”
Nói xong, Diêm Phi Hoàng đi ra ngoài, trong phòng quá ngột ngạt, thật sự cần ra ngoài thông khí.
Kim vương gia lập tức đứng lên, đi theo sau lưng hắn nói: “Nhưng ngươi đừng quên, chỉ có dành được quyền khống chế hoàng đế, chúng ta mới có thể chân chính bắt đầu làm chuyện muốn làm.”
“Cái này còn cần ngươi nhắc nhở sao? Bọn họ nếu có thể chống đỡ đến cuối cùng, có lẽ chúng ta còn có thể nghị hòa. Bọn họ nếu trở thành thuộc quốc của chúng ta, qua vài năm nữa lại chính thức sát nhập vào quốc thổ nước ta, như vậy vừa danh chính ngôn thuận mà còn tiện nghi rất nhiều.” Diêm Phi Hoàng trào phúng cười cười, đi ra. Mục đích của bọn họ làm gì cần người khác phải nhắc nhở? Hắn không phải đã quyết định ném bỏ kẻ địch chính trị lớn nhất lại cho người từng thân mật nhất xử lý hay sao?
Kim Bội Nhĩ Đan
Ninh và Diêm Phi Hoàng mấy năm trước đã quyết tâm muốn thống nhất các nước trong thiên hạ làm một, duy chỉ có một thể đồng tâm, mới sẽ không phát sinh chiến tranh, thiên hạ này mới có thể có được hòa bình an định. Sau đó mới có thể tiến hành các loại cải cách trong thiên hạ, dần dần xóa bỏ sự khống chế tuyệt đối của hoàng quyền quan uy đối với dân chúng.
Nhưng có câu thỏ manh chết, chó bị hầm, đây là chân lý trăm ngàn năm không đổi. Kim Bội Nhĩ Đan Ninh và Diêm Phi Hoàng cũng biết, nếu như dễ dàng nhanh chóng hợp nhất được thiên hạ, thì cũng sẽ trở thành đối tượng để tiểu hoàng đế và đám văn thần tập trung lực lượng tước quyền hạn chế.
Không có quyền lực, muốn tính đến những cải cách sau đó, chẳng quả chỉ là mộng hão huyền. (*Thỏ manh chết, chó bị hầm: Sau khi bắt được thỏ, thì chó săn cũng bị giết. Ý là: Những người vất vả trợ giúp kẻ cầm quyền, sau khi sự thành sẽ bị vứt bỏ hoặc giết chết.)
Cho nên, phải dần tích lũy chiến công, vừa đánh bại địch quốc, không ngừng đoạt thắng lợi, vừa nuôi dưỡng địch quốc, như chơi trò mèo vờn chuột từ từ kéo dài thời gian. Cho đến khi Kim Bội Nhĩ Đan Ninh có thể đạt được quyền uy tuyệt đối tại Nam Hàn, rồi mới một hơi thôn tính thiên hạ, đây chính là mục tiêu chiến lực hiện tại của Diêm Phi Hoàng.
Cũng chính vì vậy, dưới pháo kích và thế công cường đại tại Nam Hàn, Đại Yến mặc dù phân làm nhiều thế lực, nhưng vẫn chưa bị hoàn toàn tiêu trừ.
Những tiểu quốc khác ở phương bắc tuy cũng bị vó ngựa dẫm qua, nhưng dưới tình trạng cố ý khiến lương thảo không đủ cung cấp, đội quân Nam
Hàn cũng chưa từng thường trú tại quốc gia nào, chỉ cướp sạch tài bảo và lực lao động trẻ tuổi.
Vì thế hoàng thất của những tiểu quốc này như cỏ dại gió thổi lại lên, rất nhanh rậm rạp, đối với bách tính bổn quốc lại triển khai tầng tầng bóc lột, không ai không hận những hoàng tử hoàng tôn mà khi quốc gia gặp nạn còn ăn trắng mặc trơn, vừa thấy địch quốc thì khiếp đảm sợ sệt.
Địch nhân trong Nam Hàn chỉ còn lại
Bạch Lang Vương Diệp Khâm – Hách Nhĩ Thọ, cứ để Hoàng Linh Vũ đi đối phó với hắn. Cho dù không thể diệt sạch, ít nhất cũng lưỡng bại câu thương, đến cuối cùng cũng tính là bước lót đường tốt nhất cho Nam Hàn thôn tính thiên hạ. Nếu có thể bức bách tiểu hoàng đế thoái vị, để Kim vương gia đăng cơ, cũng sẽ đòi lại công đạo cho thần dân chịu khổ chịu nạn trong thiên hạ. Việc tới hôm nay, chính là vạn sự chuẩn bị, chỉ thiếu đông phong.
_________
Khi Hoàng Linh Vũ nhận được tin Kim
Bội Nhĩ Đan Ninh và Diêm Phi Hoàng thỉnh cầu hoàng đế Nam Hàn cho lĩnh chiến với Mộ Dung Nhuệ Việt, đã là chuyện của một tháng sau. Xuân tới ẩm ướt, cũng làm công trình thành quách tường đất ngoài tường thành Sài Đô bị chậm lại, nhưng cũng đã tới giai đoạn cuối cùng, sau đó, cho dù bùn đất chưa thể khô hết, nhưng cũng đủ để ngăn cản tiến công của đạn pháo, thậm chí hiệu quả làm giảm tốc còn tốt hơn.
Đối diện với chiến loạn hầu như đã gần ngay trước mắt, Mộ Dung Nam Cẩn quyết định để vài tướng lĩnh quan sử tâm phúc nhất đi bái kiến kỳ nhân ‘Hoàng Linh Vũ’ chân chính.
Mà khi đối diện với Hoàng Linh Vũ xuất hiện với thân phận Lục Nẫm Giác, đại tướng quân Trác Kiếm được xưng dũng mãnh cũng phải giật mình, suy nghĩ đầu tiên của hắn là__ Lục quân sư thì ra chính là ‘ôn thần’ chuyên đối phó với người Nam Hàn, như vậy thật sự là đại phúc cho quân ta!
“Mục tiêu cuối cùng của quân ta sau này, không nằm ở khuếch trương biên thổ, mà là ở kiên thủ trận địa.” Hoàng Linh Vũ xuất ngôn kinh người.
Trác Kiếm, Hoắc Thốc Nhiên, Dương Vĩ đều giật mình kinh sợ.
“Không cầu khuếch trương biên thổ? Lịch sử ngàn vạn năm nay, chỉ sợ đây là lần đầu tiên có người thiện lương như thế a!”
Trác Kiếm nhíu mày nói: “Quân ta không tấn công người khác, người khác lẽ nào còn hảo tâm không đánh chúng ta sao?”
“Cả ngày đánh đánh đánh có phiền không hả?”
Trác Kiếm lập tức thay đổi ấn tượng đầu tiên tốt đẹp đối với Hoàng Linh Vũ, nhưng vẫn nghiêm sắc nói: “Ta là quân nhân, chức trách của quân nhân trừ đánh trận ra còn có thể làm gì.”
Đáng tiếc Hoàng Linh Vũ căn bản không lĩnh tình, liếc nhìn sang Mộ Dung Bạc Nhai: “Đây chính là người của ngươi a, đầu óc sao chết đứng thế.” Ngay cả Mộ Dung Bạc Nhai cũng phải bắt đầu lo lắng cho an nguy của Hoàng Linh Vũ.
Tôn nghiêm của quân nhân bị sỉ nhục trước đám đông, Trác Kiếm thật sự phẫn nộ, nhưng ngại thượng ti có mặt ở đây và thói quen dưỡng thành nhiều năm nên không thể phát tác.
Hoàng Linh Vũ nhìn hắn tức đến tai cũng co giật, thầm biết châm lửa đã đủ, mới chuyển sang Dương Vĩ nói: “Bảo gia vệ quốc trước nay đều được phân làm ba cấp thượng trung hạ. Hạ đẳng chuyên dựa vào võ dũng huyết chiến, trung đẳng dựa vào âm mưu tính toán, Trác đại nhân biết cách làm của thượng đẳng là gì không?”
Cuộc nói chuyện tiếp theo rất dài, từ khi trời sáng tới tận thời khắc lên đèn, ngay cả hai bữa cơm cũng ăn trong phòng.
Thế giới bên này không giỏi biên sử, cho dù có biên soạn sử sách, cũng thường bị thất lạc trong chiến hỏa, thậm chí có một vài bạo quân có gan làm nhưng không có gan gánh chuyện sợ ác danh lưu truyền, dứt khoát bóp méo phần lớn sử sách. Vì thế cho dù là người có chút văn hóa cũng không thích đọc sử sách.
Nhưng Hoàng Linh Vũ lại quen thuộc sử sách điển tích của thế giới trước kia, tuy không tới mức học thuộc lòng, hoặc chuyện nào cũng nhớ, nhưng diễn biến đạo lý trị quốc từ cổ chí kim thì lại hiểu. Y liệt kê từng chuyện ra, khiến mấy tâm phúc của Mộ Dung Nhuệ
Việt nghe tới không dám tin. Đặc biệt là nghe thấy có quốc gia có vũ khí cường đại nhưng lại chưa từng sử dụng, nhưng cũng có thể giữ vững ổn định tương đối, ngay cả Dương Vĩ cũng tán thưởng không thôi: “Tỉ như Nam Hàn hiện tại, thiết pháo phi đạn của họ lợi hại như thế, cho dù bọn họ không ra ngoài tiến công nước khác, chỉ sợ cũng không ai dám tự chuốc khổ đi tìm họ gây phiền toái.”
“Đâu chỉ vậy, nếu bọn họ uy hiếp động binh, chỉ sợ rất nhiều chuyện căn bản không cần đàm phán, những tiểu quốc kia trực tiếp đáp ứng là xong.” Trác Kiếm nói.
“Nhưng nếu có vũ khí cường đại như thế, nếu không sử dụng, tựa hồ không hợp lý a.”
“Giả thiết thế này, nếu quân ta cũng có thể chế tạo ra thiết pháo phi đạn, như vậy hậu quả khi đánh trận cùng Nam Hàn là gì? Những nơi quân đội đi qua, tuyệt đối tan hoang tiêu điều. Giả thiết tiếp nữa, nếu tiếp sau đó, chúng ta lại chế tạo ra đạn pháo có thể diệt quốc gia, song phương đồng thời sử dụng thì hậu quả sẽ thế nào?”
Tuy không thể tưởng tượng được đạn dược có thể hủy diệt quốc gia, nhưng một khi tưởng tượng đến kết quả hai quân giao chiến, còn không rét mà run sao.
“Phàm làm chuyện gì cũng phải biết hạn chế. Nếu cổ nhân không biết, vậy hãy bắt đầu làm từ thời đại của chúng ta, cũng là điều may mắn cho hậu thế.”
Đang nói tới đây, bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng ồn ào, có người một đường từ xa lao tới mà không chút trở ngại.
Mọi người đều yên lặng không nói nữa, có thể không chút trở ngại xông thẳng vào Nam Vương phủ, cũng chỉ có quân báo cấp thiết.
Quả nhiên, ngoài cửa phòng, một gia đinh dẫn tướng đinh phong trần bụi bặm cong người bái kiến, quân đinh tham kiến Mộ Dung Nam Cẩn, hai tay trình lên ống gỗ chứa mật phong. Mộ Dung Nam Cẩn nhận lấy từ tay gia đinh, đảo mắt vài cái, rồi bảo ngoại nhân lui ra.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
7 chương
299 chương
127 chương
45 chương
41 chương
1 chương