Tịnh Thủy Hồng Liên
Chương 125 : Ta không phải ôn thần
[Sài Đô – Nam Vương phủ]
Mộ Dung Nam Cẩn đánh giá người trẻ tuổi trước mặt, vẫn là gương mặt đó, vẫn là đôi chân tàn tật đó, nhưng bên trong lại không giống nữa. Đó chính là Hoàng Linh Vũ mà trước đây từng được Bạc Nhai dẫn vào cung làm thái giám. Hắn nhướng mày nói: “Ngươi càng lúc càng tiến bộ rồi, ngay cả ảnh võ cũng dùng tới.” Hắn chỉ chuyện Hoàng Linh Vũ để Lý Băng tạm thế thân phận.
Sáng sớm hôm nay, Hoàng Linh Vũ bị Mộ Dung Bạc
Nhai kéo tới chỗ Nam Vương phủ báo danh, rất giống kiểu ‘con dâu xấu cũng phải gặp mẹ chồng’. Hoàng Linh Vũ cảm thấy buồn cười, nhưng trên mặt không biểu hiện ra, chỉ cắt đứt lời giới thiệu của Mộ Dung Bạc Nhai về quan hệ giữa họ, khiến Mộ Dung Bạc Nhai ở bên cạnh cào đầu gãi tai, còn y và Mộ Dung Nam Cẩn bắt đầu thảo luận chính sự. Tình hình hiện tại, biến thành Mộ Dung Nam Cẩn và Hoàng Linh Vũ giống một đôi trưởng bối,
Bạc Nhai thì giống như đứa nhi đồng nghịch ngợm càn quấy.
Mà trước mắt, Mộ Dung Nam Cẩn tuy không có những câu trách cứ gì, chỉ là trên mặt đã hiện rõ vẻ lo âu.
Hoàng Linh Vũ thầm rủa, gia hỏa Mộ Dung Nam Cẩn này không thể nào chưa học qua đạo lý ‘hỉ nộ không lộ sắc’ gì đó được, còn bày ra vẻ mặt thế này, che giấu cũng không thèm che giấu một chút, rõ ràng là đang đợi ta tự giao phó. Có lẽ cũng sợ danh tiếng ôn thần của ta. Mà thời cục hiện tại đã đến lúc mấu chốt, nếu không thể tín nhiệm lẫn nhau, thì trận sau này cũng khỏi đánh, cứ tự đấu đá nội bộ là xong chuyện.
Vì thế y nói: “Lần này tới gặp Nam Vương, đương nhiên là muốn thông tri chuyện trong những năm nay. Trong đó có một chuyện, ôn dịch Nam Hàn không phải do ta truyền ra.”
“Ôn dịch của Nam Hàn, thì ra không phải do ngươi truyền ra?” Mộ Dung Nam Cẩn ngây ngốc lặp lại.
Nửa ngày sau, hắn lắc lắc đầu, khó thể lý giải nói: “Cây nhờ vào lớp vỏ, người nhờ vào danh dự. Thế nhân trân trọng danh tiếng như thế, ngay cả
Mộ Dung Nam Cẩn, làm chuyện xấu lẽ nào còn ít sao? Nhưng hắn cũng yêu quý danh dự, chưa từng để người ta truyền ra lời xấu. Cho nên ta thực không thể lý giải…”
“Không thể lý giải tại sao ta lại tự khiến mình thành ôn thần người gặp người hận?”
“Nam Vương điện hạ, nếu ta dám an bài thế lực của mình trong Nam Vương quân, hôm nay nếu ta đã dám tới trước mặt ngài, chính là đã ôm tâm tình sẽ thẳng thắn bộc trực.” Hoàng Linh Vũ nghiêm sắc nói. “Không biết ngài có biết, quan hệ của ta và Diêm Phi Hoàng không.”
“Từng nghe Bạc Nhai nhắc tới một lần, nhớ lại năm đó, Diêm lão sư cũng từng dạy dỗ ta không ít.”
“Vậy Nam Vương điện hạ có biết ta và hắn vốn không thuộc về thế giới bên này không?”
“Thế giới bên này? Vốn? Câu này là sao?” Mộ Dung Nam Cẩn nghi hoặc nhìn đệ đệ của mình. Mộ Dung Bạc Nhai thuật lại chuyện của hai người, trước đó hắn không có được sự khẳng định của Hoàng Linh Vũ, nên tự nhiên không nói tỏ tường.
Nghe tới cuối, Mộ Dung Nam Cẩn chỉ hận đến ngứa răng, nhấc ly trà làm ra tư thế muốn ném lên đầu Bạc Nhai, mắng: “Lão bà còn chưa lấy, đã học cách hướng người ngoài, ta thấy sau này ngươi cũng chính là kẻ phá tiền, phí công nuôi ngươi lớn như thế, trưởng thành rồi giống như chậu nước hất đi vậy sao? Ta thấy ngươi căn bản không thu tâm được.”
“Ngươi cứ thể hiện uy phong đi, hừ hừ. Từ nhỏ tới lớn, ta có lúc nào được ngươi nuôi qua?”
Hoàng Linh Vũ thấy Mộ Dung Nam Cẩn thật sự muốn đập người, trong lòng than thở, bên ngoài đồn thổi hai huynh đệ làm việc tinh minh, cẩn thận nghiêm túc, hiện tại nói chuyện mới biết lời đồn có bao nhiêu phần không thật, khó trách Lý Băng khi ở lớp giao tiếp đã ngữa cổ hú dài, giống như được giải thoát, khó trách khó trách!
Mộ Dung Nam Cẩn cuối cùng cũng nhớ tới bên cạnh còn có một người, thu tay, nhăn mặt.
Mộ Dung Bạc Nhai ở bên cạnh nhỏ tiếng nhắc nhở: “Vừa rồi vấn đề của Diêm Phi Hoàng và y đã xong rồi.”
“Nga! Ta thấy ngươi mới tới tuổi này, sao đã bắt đầu phát ngốc rồi.” Mộ Dung
Nam Cẩn đá chân ra, thản nhiên nói: “Tiếp theo ta muốn hỏi Hoàng tiểu huynh đệ, nếu ngươi và hắn đã có quan hệ không tầm thường như thế, vậy ngươi có cách nhìn thế nào đối với việc hiện tại hắn đầu nhập vào phía
Nam Hàn?”
“Không có nghĩ gì, người đó tự do tản mạn đã thành thói quen rồi, có lẽ hôm nào đó nghĩ ra chủ ý quái dị nào, thì lại quay về, điều này cũng dám lắm. Chỉ là trước giờ hắn không đạt mục đích thì thề không nghỉ, mà Đại Yến xem ra lại là trở ngại của hắn, cho nên rất khó khiến hắn quay về, chỉ có thể hạ quyết tâm đối đầu với hắn.”
“Vậy sao… thật đáng tiếc.” Mộ Dung Nam Cẩn nhắm mắt lại, tựa hồ thật sự rất nuối tiếc. “Thiết pháo của hắn a, nên đối phó thế nào a.” Phạm vi sát thương của thiết pháo không lớn, nhưng công thành lại rất hữu dụng, bất luận là tường thành nào, mấy chục đạn pháo bay tới cũng sẽ sụp đổ.
Hoàng Linh Vũ không nể mặt cười lớn ra tiếng; “Điện hạ nếu muốn hỏi phương pháp trừng trị thiết pháo, trực tiếp hỏi ta là được rồi, còn cần đau đầu như thế sao?”
“Ngươi cũng biết chế tác thế nào?”
“Không phải không phải! Vừa rồi ta không phải nói ‘chế tác’, mà là ‘trừng trị’, ta có mấy phương pháp, có thể khiến phía bên Diêm Phi Hoàng tạm thời không dám dùng thiết pháo số lượng quy mô lớn đối phó với quân của chúng ta.”
Mộ Dung Nam Cẩn vui mừng quá đỗi, chỉ cảm thấy tam đệ mang về người này là nhân vật tuyệt diệu, hoàn toàn không có thái độ giấu đao trong nụ cười giấu kim trong bông lụa, nói thẳng thừng và thiết thực, hỏi: “Kế này thế nào!”
“Thiết pháo sở dĩ có thể phá hủy tường thành tốt hơn máy đá, đó nằm ở tốc độ đạn pháo rất nhanh. Cho nên muốn ngăn cản tác dụng của thiết pháo, chính là phải làm sao hạ thấp nguy hại của tốc độ đạn pháo đối với tường thành.”
“Lời này rất đúng, nhưng làm sao giảm tốc độ chứ?”
Hoàng Linh Vũ lấy trong túi dược ra hai quả trứng, Mộ Dung Bạc Nhai nói: “Sao lại nhét thứ này vào trong y phục, bị đè dẹp thì làm sao?”
“Ta đặt kỹ lưỡng, sao lại bị đè, trừ hỗn đàn ngươi ra thì còn có ai ở không rảnh rỗi đi đè?”
Mộ Dung Nam Cẩn ho khan hai tiếng, thấy hai người đã đặt sự chú ý lại vào mình, mới nói: “Quân sư còn chưa nói xong đâu.” Vừa nói vừa thầm nghĩ, hai người này thật sự là không thèm quan tâm trường hợp, quan hệ đè người và bị đè gì đó cũng có thể tuyên cáo trước mặt người khác sao? Hắn nào biết Hoàng Linh Vũ thuần khiết hơn hắn nhiều, bị đè trong lời nói của Hoàng Linh Vũ là quả trứng chứ không phải là người.
Chẳng qua thần sắc lúng túng trên mặt Mộ Dung Nam Cẩn cũng chỉ có Bạc Nhai có thể lý giải, vì thế rất dương dương tự đắc với sự hiểu lầm của huynh trưởng. Thật ra a, quan hệ giữa hai người bọn họ không phải là đè, ngay cả chân chính bình thường làm một đêm còn không có a, nhiều lắm chỉ là thành thành thật thật ngủ một đêm mà thôi. Hoàng Linh Vũ căn bản không chú ý tới trong lòng hắn còn có kết luận tà ác như thế.
Hoàng
Linh Vũ thả lỏng tay, một quả trứng trực tiếp rớt xuống đất, tay còn lại dương lên, đem quả trứng thứ hai hung bạo nện lên đệm ghế trống.
Đợi Mộ Dung Bạc Nhai nhặt hai quả trứng về rồi, Hoàng Linh Vũ mới nói: “Nam Vương, tốc độ của quả trứng thứ hai rất nhanh đi, nhưng hoàn toàn không có vết nứt.” Thì ra y lấy ra là trứng luộc.
“Ta hiểu ý của ngươi rồi.” Mộ Dung Nam Cẩn nói, “Nếu có thể bọc thêm một tầng áo bảo hộ bên ngoài tường thành, hòa hoãn tốc độ đạn pháo… ai da, phương pháp đơn giản như thế sao trước đây không nghĩ tới chứ?”
“Mọi người đều trực tiếp thẳng thừng đánh đánh giết giết, mấy ngàn năm nay xây dựng tường thành cũng toàn là theo cách thức đó, đương nhiên rất khó nghĩ tới chuyện bỏ chút công phu ở trên mặt.”
Mộ Dung Bạc Nhai nói: “Ta từng thấy bên ngoài tường nhà dân có sử dụng rơm khô trộn với đất bùn bôi lên làm đệm để kiên cố, vật liệu đơn giản hơn nữa còn rất chắc chắn. Nếu có thể bôi lên bên ngoài tường thành một bức tường đất rộng hai trượng… nếu trong bùn đất có trộn lòng trắng trứng, vậy thì càng chắc chắn.”
Hoàng Linh Vũ gật đầu, có mộ huyệt cũng được trộn lòng trắng trứng ở tường vây ngoài, có thể bảo đảm mộ huyệt ngàn năm không bị thấm nước. Thậm chí có cổ mộ khi bị khai huyệt, còn có thể thấy xưa hấu xanh tươi trên bàn cúng, chỉ đáng tiếc không khí bên ngoài vừa tiến vào, không tới hai tiếng sẽ hóa thành bã nước vụn rã.
Mộ Dung Nam Cẩn cẩn thận nói: “Nhưng đại công trình này, chỉ sợ hao người tốn của.”
Hoàng Linh Vũ nói: “Không cần trên mỗi tòa thành trì đều đấp đất, chỉ cần bảo đảm Sài Đô là được. Cũng không tất trộn lòng trắng trứng vào, không cần bôi quá dày chắc, dù sao chỉ là vật mang tính sử dụng một lần. Tình trạng khiến Sài Đô trở thành chiến trường, ta cũng chỉ có thể chịu đựng một lần.”
Một cuộc nói chuyện, giải quyết rất nhanh chuyện lớn chuyện nhỏ, Mộ Dung Nam Cẩn được kiến thức qua trí tuệ hoàn toàn không thua kém ‘Lục Nẫm Giác’ vốn dĩ, một chút lo lắng cuối cùng cũng bị xóa bỏ. Hắn thả lỏng tâm tình hỏi: “Vậy hiện tại ngươi nên nói cho ta biết rồi chứ, người thông minh tuyệt đỉnh như ngươi, tại sao nhất định làm mình trở thành kẻ người gặp người hận a.”
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
7 chương
299 chương
127 chương
45 chương
41 chương
1 chương